Không biết duyên cớ thế nào, cậu ta lại hết sức yêu thương đứa bé này.

Lo con bé lạnh, đói bụng, buổi tối ngủ không tốt, ban ngày ăn không ngon.

Có một vài việc lặt vặt, cậu ta công việc lu bù, cũng sẽ không suy nghĩ miên man nữa.

Ngay từ đầu cậu ta còn muốn trả đứa nhỏ về, nhưng mới qua mấy ngày ngắn ngủn này, cậu ta hoàn toàn không có ý niệm này trong đầu nữa.

Halley thấy cậu ta thật sự nổi giận rồi, anh ta cào mái tóc ngắn, tràn đầy bất đắc dĩ mà nói: “Cậu muốn có người ở bên cạnh cậu, tôi có thể chuyển tới đây sống với cậu mà. Nếu như cậu không muốn, tôi mở cho cậu một cái viện phúc lợi, cậu muốn đứa nhỏ kiểu gì, con trai con gái, cao hay thấp, béo hay gầy, còn phải quấn tã lót, bi bô tập nói hay là tập tễnh đi đường, tôi đều có thể tìm cho cậu”

“Cậu làm gì phải lén lút như bây giờ, nuôi dưỡng đứa bé không phải là của mình? Đứa bé này đích thật là của Hứa Trúc Linh, nhưng cậu cũng đừng quên, đây cũng là con của Cố Thành Trung. Cậu xem là thật không có bực tức chút nào hết sao?”

“Bộ dạng con bé đáng yêu, cũng sẽ không tức giận nữa rồi”

Giọng nói của Diên hơi buồn phiền.

Halley nghe vậy, anh ta đứa ánh mắt đến con bé nằm trong chiếc nôi.

“Đáng yêu chỗ nào chứ, bộ dạng giống như khỉ vậy”

Lời còn chưa nói xong, anh ta lập tức cảm nhận được sát khí lạnh lễo.

Anh ta hơi nhếch mày, lập tức chống lại ánh mắt với hàn khí bức người kia của Diên, còn có khuôn mặt đen như đáy nồi.

“Khụ khụ. Đúng thật là rất đáng yêu” Anh ta lập tức thay đổi lý do thoái thác.

“Bây giờ tôi còn chưa định trả con bé về. Anh nói đúng, trên người con bé cũng có dòng máu của Cố Thành Trung, sau này trả đũa cũng là một thanh vũ khí sắc bén. Đứa bé của Cố Thành Trung, lại không nhận tổ quy tông, cũng rất tốt mà”

Halley nghe nói như thế, anh ta sờ mũi, mặt ngoài gật đầu phụ họa, trong lòng lại cười nhạt.

Cái gì mà trả thù, đều là chó má, bản thân mình ẩn giấu tâm tư, không muốn trả con cho người ta mà thôi.

Nuôi dưỡng đứa bé của tình địch, còn tìm cho mình một lý do quang minh chính đại như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ mà.

Halley biết anh ta không khuyên được, anh ta cũng lười khuyên nhủ, nếu cậu ta cảm thấy vui vẻ, vậy thì anh ta cứ mở một mắt nhắm một mắt đi.

Anh ta xoa xoa tay nói: “Vậy đứa bé này cũng được xem như là bí mật chung của chúng ta đúng không? Tôi là bố của đứa bé, cậu là mẹ của đứa bé. Không không không, anh là mẹ của đứa bé, em là bố của đứa bé.”

“Cửa bên kia.”

“Chú dì cũng được mà, tôi làm dì cũng được luôn, tôi không cảm thấy ủy khuất. Một nhà ba người chúng ta này cũng vui vẻ hoà thuận, rất tốt đó.”

Halley vội vàng nói, còn đang vùng vẫy giãy chết.

“Halley, anh là muốn chết hay là không muốn sống?” Cậu ta sâu kín nói.

Nếu không phải để tâm đến người bạn Halley này, bằng không chỉ dựa vào lời nói vô liêm sỉ đó của anh ta, không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần nữa.

“Tôi nghĩ cậu vẫn chưa chọn hạng mục tốt cho tôi.” Anh ta vốn định trả lời, lại cảm thấy dù sao cũng đều chết cả.

“Tiễn khách”

Cậu ta trực tiếp xua tay, sai người tiễn khách, Halley vẫn không chết tâm như cũ.

“Cynthia, lần sau dì lại đến thăm cháu nữa nha, yêu cháu moaz moaz moa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play