“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho tôi.”

Lúc này sao Charles còn dám che giấu nữa chứ, chỉ đành kể hết mọi hành động của anh ta và Lucia.

Halley càng nghe càng cảm thấy lạnh.

Lòng phụ nữ là độc nhất, lời này mình đã sớm nghe rồi.

Hóa khi phụ nữ trở lên độc ác, thật sự không có chuyện của đàn ông.

Nếu như không có Vương Hậu Lucia này, e rằng Charles đã sớm bị nội các lật đổ rồi.

Có thể thấy, nói không chừng thật sự là do Lucia ra tay.

“Không được, ch không được để Jane.

Halley vừa mời nói, muốn ngăn cản thị vệ rời đi, không ngờ vừa quay người đã nhìn thấy Jane đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

“Jane”

Chuyện này nhất định phải được thực hiện bí mật, Anh ta gọi tên của cậu ta, ngẩn ra nhìn cậu ta.

Cậu ta không nói gì mà quay người rời đi.

Halley biết hỏng rồi, bị người thân hãm hại, quả thật quá tàn nhẫn rồi.

Mặc dù cậu ta và Lucia không cùng một phe, nhưng thật sự không có tranh chấp gì.

Không ngờ, một đời trong sạch của cậu ta lại bị hủy trong tay của chị gái mình.

Halley nhanh chóng đuổi theo, lao ra ngoài chính điện, chỉ nhìn thấy xe tăng tốc chạy đi.

Mấy ngày nay Hứa Trúc Linh ở nhà chăm sóc Cố Thành Trung, đột nhiên nhận được điện thoại của nhà họ Cố ở Đà Nẵng.

“Chú An…”

Cô vừa mới lên tiếng, muốn hỏi chuyện của Cố Hy, nhưng không ngờ bên kia lại truyền đến tiếng khóc của Cố Hy, còn có giọng nói của một người phụ nữ.

“Hứa Trúc Linh, đừng có lên tiếng, tự mình ngồi máy bay nhanh chóng về đây, nếu không con trai của cô sẽ chết chắc”

“Cô… cô là Lucia?”

Cô nghe thấy giọng nói này, toàn thân run rẩy.

Sao Lucia lại ở Đà Nẵng chứ?

Vậy Cố Hy…

Sở dĩ cô không đưa Cố Hy qua đây là vì sợ có ai đó hãm hại đứa nhỏ, nhưng không ngờ Cố Hy vẫn gặp nguy hiểm.

Mặc dù đứa nhỏ không phải là con ruột của cô, nhưng con của cô mất rôi, Cố Hy đúng lúc lại đến bên cạnh cô.

Cô đã sớm xem đứa nhỏ này là con ruột của mình rồi.

Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chú An, nghe giọng nói bi bô của con mới yên tâm.

“Nhanh chóng qua đây, chuyến bay muộn nhất là lúc hai giờ mười phút, khoảng tầm bốn giờ, bốn rưỡi chiều sẽ về đến Đà Nẵng. Nếu như tôi không nhìn thấy cô, sẽ để cho nó chết”

“Đây không phải là con ruột của cô, cho nên cô có thể không quan tâm đến sống chết của nó sao?”

“Không không phải. Tôi muốn thằng bé, cô đừng làm hại nó, tôi lập tức trở về.”

“Đừng kinh động đến Cố Thành Trung, nếu không tôi không dám bảo đảm con của cô sẽ không bị gãy tay gãy chân đâu. Nếu như tàn phế, sau này sẽ không dễ nhìn đâu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play