Người chết không thể sống lại, bây giờ anh ta vẫn còn cơ hội nói những lời đó trước mặt cô ấy, đã là một kỳ tích rồi.

Anh ta nắm chặt tay Kỷ Nguyệt Trâm nói: “Ngày em kết hôn, anh thật sự có rất nhiều lời muốn nói với em. Bố mẹ mất rồi, anh và em sống nương tựa vào nhau. Anh luôn ghen ty sự yêu thương của bố mẹ dành cho em, mà anh không có gì cả, nhưng sau này anh nghĩ lại, anh cũng rất thích người em gái là em, vậy anh có tư cách gì để ghen ty chứ? Anh rõ ràng cũng đang âm thầm đối tốt với em mà”

“Chỉ là anh trai ngu dốt, không biết nói không biết làm, lúc nhỏ còn thường không biết nặng nhẹ, chọc em khóc. Mỗi lần anh xuất trận, bố mẹ đều không quan tâm đến anh, là em đến nhà thờ cầu nguyện cho.

anh. Mỗi lần trở về, cũng là đến đón máy bay đầu tiên, vì anh đón gió tẩy trần. Em không biết nấu cơm, nhưng em lại vì anh mà đi học những thứ này, chỉ vì khi anh trở về có thể ăn một bữa cơm với em”

“Khi em mười tám tuổi, quen biết Kagle. Anh không biết anh có tâm trạng thế nào nữa. Cậu ta là một cộng sự tốt nhất của anh, một người anh em sống chết, tình cảm của anh và cậu ta rất sâu sắc. Anh cho.

rằng, người phụ nữ tốt nhất trên đời này mới xứng với cậu ta. Nhưng khi anh thấy em ở cùng với cậu ta, anh cảm thấy cậu ta không xứng với em gái anh. Anh không vui chút nào cả, nhưng sau này lại nghĩ, không có.

cậu ta, em cũng sẽ kết hôn sinh con với một thằng nhóc khác, anh thấy cũng sẽ không hài lòng”

“Lúc đầu anh không nên để em ở cùng Kagle, em cũng sẽ không chết”

“Em gái, lúc đám cưới anh muốn chúc phúc em, bây giờ anh chỉ oán hận sao mình lại không ngăn cản em. Rõ ràng anh không muốn gả em ra ngoài, anh có thể nuôi em đến tám mươi tuổi. Là do anh sai, là anh không bảo vệ tốt cho em, Charlotte”

Tách.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, Kỷ Nguyệt Trâm mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô ta đưa tay lên sờ mặt, mới phát hiện mặt mình đã tràn đây nước mắt.

“Anh… anh có biết anh trong mắt em là thế nào không?”

“Anh… anh trong mắt em nhất định là rất xấu, luôn luôn nghiêm khắc, nói em cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, em nhất định rất hận anh đúng không?”

“Không, anh à..”

Kỷ Nguyệt Trâm lắc đầu: “Từ khi em có ký ức, em biết có một người thường xuyên nhìn lén em trong bóng tối. Thật ra anh ấy không phải đang nhìn em, anh ta đang nhìn quần áo, đồ ăn, đồ chơi mà bố mẹ cho em. Anh ấy không có, anh ấy cũng muốn có, em rất muốn chia cho anh ấy, nhưng đó là quần áo của con gái, anh ấy cũng không thích ăn đồ ngọt”

“Em vẫn luôn nghĩ anh không thích em, cho nên không thích nói chuyện với em. Nhưng khi em đuổi theo anh, không cẩn thận bị ngã, là anh đã cõng em về nhà, nhưng em lại hại anh bị bố mẹ đánh”

“Trong trường, ai cũng không dám bắt nạt em, bởi vì bọn họ biết em có một người anh trai rất lợi hại”

“Khi học cấp hai em thích một bạn nam, em nhìn thấy anh chặn bạn nam đó lại trong rừng cây, cảnh cáo cậu ta không được làm tổn thương em”

“Tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh đều bí mật nhét vào trong con heo đất của em, em còn thắc mắc, tại sao tiền của em càng ngày càng nhiều”

“Vào dịp giáng sinh, anh sẽ vì em mà chạy vài con phố để mua quà quà cho em”

“Anh… anh thật sự không biết nói, nhưng những điều anh làm em đều biết, em cũng cảm nhận được anh rất yêu em. Mỗi lần anh ra trận, em đều rất lo lắng cho anh, em sợ anh sẽ không quay về. Nếu như anh không trở lại, thì em sẽ không còn anh trai nữa”

“Lý do khiến em lại gân Kagle, là bởi vì anh ta là anh em của anh, anh ta hiểu anh nhất. Chuyện em nói nhiều nhất với anh ta cũng chính là anh. Em nghĩ chỉ có ở cùng anh ta, em mới không tách khỏi anh. Em không cần gả xa, khi em đợi Kagle trở về, em cũng đợi anh trở về. Có anh ta ở đó, anh ta sẽ chăm sóc anh đúng không?”

“Anh, em và Kagle quyết định kết hôn, khi em mặc chiếc váy cưới vào, em nghĩ cô gái nào trên thế giới này mới xứng đáng em anh trai em chứ? Anh, lý do em vẫn chưa rời đi, là em hy vọng anh được hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play