Trịnh Anh thấy Cố Thành Trung đi khỏi thì vẫn còn có chút không cam lòng.

“Ông nội, ông cứ để anh ấy đi thế à?”

“Cháu à, cậu ta không phải là người cháu có thể khống chế được đâu.”

“Vậy tại sao Hứa Trúc Linh lại làm được, chẳng lẽ cháu thua cô ta ư? Cháu không cam lòng, ông nội cũng muốn anh ấy làm cháu rể của ông, đưa nhà họ Trình lên một tầng cao mới mà đúng không.”

“Đúng là ông nội muốn thế nhưng cũng phải lượng sức mà làm! Cháu gái, cháu nghe ông nội khuyên, người này không thích hợp với cháu. Thanh niên tài tuấn trong thành phố này nhiều đến thế, sao cháu lại cứ phải treo cổ trên một thân cây chứ?”

“Anh ấy là tốt nhất! Làm gì có ai hai tám tuổi mà được như anh ấy chứ? Cháu không cam ***, cháu không muốn từ bỏ! Hừ!”

Trịnh Anh nói với vẻ tức tối.

Từ nhỏ tới lớn chưa từng có thứ gì cô ta muốn mà không có được! Cô ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế đâu!

Cổ Thành Trung đi tới trường học. Hứa Trúc Linh vừa mới tan học, những người còn lại đều đi ăn cơm nhưng cô lại không có chút hứng thú.

Bài tập mà thầy giao khó quá, cái này phải tính, cái kia cũng phải tính. Tỉ suất thuế mỗi năm còn thay đổi nữa chứ.

“A! Không làm được, khó quá rồi.”

Hứa Trúc Linh kêu lên một tiếng rồi trực tiếp ném sách xuống đất.

Không khí im lặng đi, cuối cùng cô vẫn nhếch nhác đi nhặt sách về.

Cô lầm bầm: “Cho dù khó thì sao chứ, còn không phải là phải làm à, ngày mai nộp cái gì chứ? Mình đã mất đi người chỉ bài rồi, cũng chẳng còn ai nữa! Bây giờ phát cáu cho ai nhìn chứ?”

Đúng thế!

Bây giờ cô phát cáu cho ai nhìn?

Hứa Trúc Linh nghĩ tới đây thì trái tim cô lại đau thắt lại, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài trên mặt.

Cô nháy mắt, cố gắng nhìn lên trần nhà để nước mắt chảy ngược về.

Nhưng vẫn không thể khống chế nổi, cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống.

“Không khóc, không khóc, Cố Thành Trung đã không có ở đây rồi mình khóc cho ai xem chứ.”

Chỉ có ở trước mặt người yêu thì mới có thể khóc một cách không chút e dè nào.

Bởi vì Hứa Trúc Linh biết rằng cho dù mình có quậy có khóc thì Cố Thành Trung chắc chắn sẽ chiều mình.

Nhưng bây giờ cô đã làm mất người mà cô yêu nhất rồi.

Hứa Trúc Linh nhìn đề toán trước mắt, những ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo kia dần trở nên mơ hồ.

Tí tách.

Một giọt nước mắt óng ánh nhỏ uống trang giấy, loang ra làm nhòe đi màu mực.

Hứa Trúc Linh rất muốn khóc to lên một lần, dù sao chỗ này cũng không có ai. Cô vẫn luôn kiềm chế từ hôm qua cho tới bây giờ, trong lòng cảm thấy rất đắng chát.

Giống như là ăn mướp đắng, giống như là ăn phải hoàng liên.

Ngay lúc cô định khóc to một trận thì đột nhiên có một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô.

Hứa Trúc Linh hơi ngẩng người thì nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Cố Thành Trung tới rồi.

Không thể để anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác khổ sở này của mình được.

Cô vội vàng quay người, lau đi nước mắt rồi nói: “Sao… sao anh lại tới đây.”

“Anh không tới thì sao biết em còn đang vì anh mà đau lòng rơi nước mắt chứ hả?” Giọng nói của Cố Thành Trung rất dịu dàng. Anh nhìn cơ thể gầy gò của cô mà chẳng thể nào tức giận được. Sao cô nhóc này có thể đần tới mức này chứ, sao không hỏi anh nghĩ như thế nào?

Nếu như anh thật sự chê cô thì từ khi bắt đầu đã không trêu chọc cô rồi.

Nếu đã trêu chọc thì anh cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bảo vệ và yêu thương cô cả đời. “Không phải em khóc vì anh, mà là vì đề khó quá mà thôi.”

“Bài này anh giảng cho em rồi.”

Cố Thành Trung nhìn thoáng qua trang sách rồi nói.

“Vậy thì sao chứ, em ngốc lắm, không biết chính là không biết. Anh có giảng đi giảng lại mấy lần đi chăng nữa thì em cũng không hiểu được.”

Hứa Trúc Linh nói với vẻ tức giận, không phải cô tức Cố Thành Trung mà là đang tức chính mình.

Tức mình vô dụng, chẳng khác gì đồ ăn hại cả.

Hứa Trúc Linh cầm sách lên rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng lần này Cố Thành Trung không để cô đi.

Nếu để cô đi lần nữa thì sợ rằng mình là thằng ngốc rồi. Anh vội vàng kéo cô vào lòng mình, tham lam mà hít lấy mùi hương trên người cô.

Tối qua Cổ Thành Trung uống say, cả đêm không thể yên giấc, bởi vì trong lòng thiếu mất một người.

“Anh… anh buông em ra.”

Hứa Trúc Linh giãy dụa nhưng lồng ngực anh cứ như tường đồng vách sắt, cô không thể nào thoát ra được.

Cuối cùng cô mệt đến nỗi thở hồng hộc, hai mắt hồng hồng.

Vì sao mà Cố Thành Trung không chịu buông tha cho chính mình chứ.

“Anh nói lời phải giữ lời chứ hả. Anh nói để em đi vậy bây giờ anh đang làm cái gì?”

“Ôm em.”

“Anh buông ra, anh mà không buông ra thì em gọi người tới đấy.”

“Gọi tới cũng tốt, để mọi người biết em là vợ chưa cưới của anh. Nếu như không phải là em chưa tới tuổi kết hôn thì anh muốn đưa em đi công chứng ngay lập tức rồi! Miễn cho em suy nghĩ lung tung, miễn cho anh run sợ.”

“Em không muốn kết hôn với anh, anh buông em ra.” Cô không dám to tiếng, sợ người ta nghe thấy sẽ tới đây.

“Hứa Trúc Linh, đến cùng là anh phải làm gì em mới tốt đây? Trịnh Anh tới tìm em đúng không?”

Hứa Trúc Linh nghe thế thì run lên, con ngươi cũng co lại.

Cô cắn răng, không biết nên nói như thế nào.

“Em chọn tin cô ta mà không tin anh đúng không?”

Cố Thành Trung buông Hứa Trúc Linh ra rồi nhìn vào nước mắt của cô, anh không thể nào nổi giận được.

Cố Thành Trung mới là người muốn phát điên nhất. Cho dù là tội phạm cũng có cơ hội kháng cáo, nhưng thẩm phán Hứa Trúc Linh này lại trực tiếp định tội tử hình cho anh.

Thậm chí anh vẫn còn đang mơ mơ màng màng, cái gì mà áp lực lớn chứ, mọi thứ chỉ là nói nhảm mà thôi. Rõ ràng là do cô nhát gan muốn thoát khỏi anh, muốn chạy trốn rồi còn tìm lý do cho mình!

Hứa Trúc Linh nghe thấy anh nói như thế thì nhìn vào gương mặt đẹp trai trước mắt.

Cô nháy mắt, giọt lệ long lanh rơi xuống: “Không phải là em tin cô ta, cũng không phải em không tin anh mà là đột nhiên em nhận ra được sự chênh lệch giữa hai chúng ta. Tựa như những đồ ăn kia đã là bằng chứng tốt nhất. Anh nhập viện hai lần mà cũng chẳng nói với em một câu. Nếu anh nói anh không ăn được những thứ đó thì chắc chắn em sẽ không bắt anh ăn. Nếu anh có chuyện gì thì em phải làm thế nào đây?

Cô nói với vẻ tức giận, cô tức mình cũng bởi vì chuyện này.

Cố Thành Trung nghe thế thì rất đau lòng.

Anh dùng lòng bàn tay của mình mà lau đi nước mắt cho cô rồi nói: ‘Không phải là anh không ăn được, chỉ là anh chưa quen mà thôi.”

“Vốn là không ăn được, em cũng không.

phải là trẻ em ba tuổi, anh không lừa được em đâu: “Anh biết em không phải trẻ em ba tuổi.

Em là cô nhóc mười tám tuổi, vẫn còn phải dỗ dành.”

Cố Thành Trung nói một cách nhẹ nhàng, anh muốn ôm cơ thể yếu ớt của cô một cái nhưng cô lại như con thỏ bị giật mình, vội vàng lùi ra sau.

Đầu gối còn đụng phải ghế, đau tới nỗi khom người lại.

Đến cùng thì Cố Thành Trung cũng không phải là người có tính cách bộp chộp như Hứa Trúc Linh, anh vội vàng đi lên trước muốn xem vết thương của cô.

“Anh đi ra, em có thể tự mình xử lý được.

Em không phải là con nít, không cần anh quan tâm”

“Nếu là em dám động đậy nữa thì anh đánh mông em.”

“Anh dựa vào cái gì mà đánh em.”

“Dựa vào anh là chồng chưa cưới của em, là người đàn ông của em.”

Cố Thành Trung gắn ra từng chữ một.

Câu nói này như một cái búa gõ vào.

chuông lòng của Hứa Trúc Linh.

Cô sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.

Anh nắm chân cô rồi muốn xem, cô còn né tránh.

“Em nghĩ rằng anh không dám đánh em đúng không?” Anh vừa nói ra câu này thì Hứa Trúc Linh trở nên ngoan hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play