Tạ Quế Anh đưa bà chủ đi chơi và đến phố thương mại An Tôn ở London, nơi này khá sôi động.

Mà nhà hàng của Gordon cũng ở đây.

Tạ Quế Anh vừa đi vừa mua gì đó về ăn, có thể là không hợp vệ sinh nên vội vàng đi tìm nhà vệ sinh.

Trong tất cả các camera giám sát ven đường cũng không có vấn đề gì.

Buổi chiều không phải lúc dòng người qua lại nhiều nhất, cô ta đưa bà chủ đi xem quần áo, đặc biệt chọn những món đồ có màu sắc sặc sỡ để kích thích thị giác, giúp phục hồi hệ thần kinh của bệnh nhân.

Nếu bệnh nhân không bài xích quá nhiều người thì có thể tiếp xúc một chút để tăng trí nhớ.

Tạ Quế Anh là một bác sĩ chuyên nghiệp, mọi thứ đều có tính toán cho bệnh nhân, có thể thấy cô ta cũng chân thành vì lợi ích của bà chủ.

Nhưng mà…

Tại sao mẹ anh lại bỗng nhiên ngoan ngoãn rồi lại đột nhiên trở nên bài xích đây?

Anh đã kiểm tra camera giám sát nhà hàng nhiều lần nhưng mà cũng không thấy có điểm khả nghỉ nào.

Không ai có thể giải thích được hành vi của người bệnh tâm thần.

Thậm chí là một bác sĩ cũng không thể.

“Bà chủ cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cái trái bị đập một cái nên bị rách da, hiện đã được đưa đến bệnh viện gần đó khám bệnh. Bây giờ bác sĩ Anh đang bắt xe về, nửa tiếng nữa chắc sẽ đến nơi: “Được rồi, đi thu dọn rồi đến chỗ của anh hai”

Cố Thiện Linh vẫn đang xã giao bên ngoài nên chưa biết về chuyện đó.

Cố Thành Trung vội vàng chạy tới nhà anh ta, Tạ Quế Anh ở trong vườn đau lòng nhìn vết thương trên trán, nó chảy ra một chút máu, cũng nhìn thấy một vết bầm lớn.

Nó nhô lên một cục, nhìn rất đau.

Cô ta nhẹ nhàng dùng thuốc đi rồi nói: “Nó có thể hơi đau một chút bà hãy cố gắng chịu đựng nhé, Quế Anh sẽ cố gắng làm nhẹ nhất có thể”

Bà chủ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ khi ở trước mặt Tạ Quế Anh thì bà ấy mới ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Mặc dù bà chủ đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại chỉ cau mày nhịn xuống, cũng không kêu gào đau đớn.

Xoa thuốc xong thì Tạ Quế Anh lấy ra một viên kẹo nói: “Ăn kẹo xong sẽ không đau”

“Quế Anh thật tốt” Bà chủ ngốc nghếch cười.

“Cảm ơn”

Đúng lúc này thì một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau lưng cô ta.

Thanh âm như ngọc, nghe rất vui tai.

Trái tim cô ta run lên kịch liệt, lập tức quay đầu nhìn vị khách vừa đến.

“Anh… anh Trung!”

“Tôi sẽ thăm mẹ tôi một chút.”

“Anh đã biết hết rồi sao? Đều trách tôi không tốt, tôi đột nhiên đau bụng nên không thể lo cho bà chủ” Cô ta nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.

“Không sao đâu, Hứa Trúc Linh đã nói với tôi răng đây chỉ là một vụ tai nạn, mọi người ai cũng không nên tự trách mình. Cũng may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng mà mẹ tôi sẽ phải chịu tội một chút”

“Có đau không?”

Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay to vuốt ve trán của bà chủ, dùng đầu ngón tay ấm áp xoa lên vết thương.

Người phụ nữ như cảm thấy điều đó, nhìn lên anh ta, trong mắt có ánh sáng nhẹ lưu chuyển.

“Mẹ”

Anh kêu lên một cách nặng nề sau đó ngồi xổm trước mặt bà chủ.

“Mẹ không nên kích động quá, chuyện này sẽ không tốt cho tình trạng bệnh của mẹ. Trúc Linh không phải người xấu, cô ấy cũng giống như con, rất yêu mẹ..”

Trước khi anh nói xong thì bà chủ run rẩy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.

Bà ấy khóc thút thít, lúc nãy đau đớn như vậy nhưng mà bà ấy cũng không có khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play