Nhà họ Ôn cần gia chủ để nắm giữ đại cục, tôi cũng không thể trì hoãn thêm nữa, tôi còn phải ly hôn với Christie và giành lại quyền nuôi con.

Có rất nhiều vấn đề vụn vặt cần làm cho nên cần cô phải ở bên cô ấy trong thời gian này”

“Không sao đâu, tôi cũng không có chuyện gì làm, giao cậu ấy cho tôi thì anh có thể yên tâm”

“Cái đó, tôi đã nghe nói chuyện con của cô, hy vọng cô nén bi thương tiến về phía trước”

“Không có chuyện gì, tôi còn có một đứa con trai, này nếu như nhận nuôi một đứa con g: có thể gả cho Mạc Ngôn của anh r Cô mỉm cười, bây giờ khi nhắc đến chuyện này thì cô đã có thể đối mặt với nó một cách bình tĩnh rồi.

Họ trở lại chỗ ngồi của mình.

Ngay khi Hứa Trúc Linh vừa lên tiếng thì Ôn Mạc Ngôn trước mặt Bạch Minh Châu đã biến mất.

“Ôn Mạc Ngôn”

Cô ấy lo lắng hét lên, anh ta đến giống như làn khói trắng và khi đi cũng giống như làn khói trắng, không có chút dấu hiệu nào.

Cô ấy muốn giữ lại thứ gì đó, nhưng mà chỉ có thể nắm bắt không khí lạnh.

“Minh Châu, cậu không sao chứ?”

“Không sao đâu, anh ấy đi rồi, ăn cơm đi” Cô ấy mím môi giả vờ không sao nhưng vẫn nhìn vào khoảng không bên cạnh đầy luyến tiếc.

Tạ Quế Anh “Ăn thôi, hai thầy của tớ đã cực sở nấu ăn đó, còn muốn nhờ hai người đánh giá” Hứa Trúc Linh điều đình.

Sau khi cả ba người ăn xong thì Thiện Ngôn về trước, để hai người cùng nhau hàn huyên tâm sự.

Cô đưa Bạch Minh Châu đến một công viên gần đó, trời đã sắp bước vào mùa hè, trời càng lúc càng nóng.

Họ tìm một chỗ râm mát bên hồ để ngồi nghỉ.

“Cậu… vừa rồi cậu nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn sao?”

“Ừm!”

“Hai người nói chuyện gì khi gặp nhau?”

“Không có chuyện gì, anh ấy sẽ hỏi tớ có sao không, anh ấy nhớ tớ nên đến gặp tớ. Trúc Linh, vừa nãy cậu đã nhìn thấy hết đúng không, cậu có nghĩ là tớ bị điên không?”

“Vậy thì cậu điên rồi sao?”

“Tớ cũng không biết nữa, đôi tớ cảm thấy tỉnh táo quá tàn nhãn, người mà tớ yêu nhất đã ra đi, thế giới tan nát. Nếu tớ điên rồi thì mỗi ngày tớ vẫn còn có thể nhìn thấy anh ấy, nhưng mà… tớ còn có trách nhiệm, tớ là người chịu trách nhiệm cao nhất ở nhà họ Bạch, hơn nữa tớ đã sinh con trai nên tớ cũng phải chịu trách nhiệm với thằng bé. Anh ấy lựa chọn ra đi để có thể cân bằng chữ hiếu và tình giữa tớ và nhà họ Ôn, cho nên tớ sẽ làm nốt những việc còn dang dở của anh ấy và giúp anh ấy bảo vệ nhà họ Ôn”

“Tớ cũng nợ Thiện Ngôn quá nhiều. Tớ biết tâm tư của anh ấy với tớ, nhưng mà Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn, Thiện Ngôn là Thiện Ngôn, tớ không thể nào coi họ là một được” Cô ấy chán nản nói, cả người trở nên nặng nề.

Trước kia, Bạch Minh Châu như một bông hồng đỏ có gai.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô ấy lại nặng trĩu tâm tình, hoa hồng đỏ đẹp đẽ ban đầu dần dần bị nhuốm màu mực biến thành hoa hồng đen.

Cô ấy trở nên trầm ổn hơn, không còn thích cười, luôn có dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Người gánh theo bao đau thương chẳng khác nào mang hành lý nặng trên lưng, tự do bay nhảy cũng khó.

Bạch Minh Châu là vậy, cô cũng như vậy.

Chỉ là người mà cô mất đi chính con cái chứ không phải chồng.

Nếu đứa con không còn thì vẫn có thể có lần nữa, nhưng mà người đàn ông yêu quý đã không còn nữa thì làm sao có thể tìm về?

Một người dưới hoàng tuyền một người trên nhân gian không thể gặp mặt được.

Thật là một sự thật tàn khốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play