“Cố Thành Trung, sắc đẹp ngay trước mắt mà lòng không thấy rung rinh gì hết hả?”
“Có rung rinh.”
Anh tiến lên một bước, nắm chặt tay cô đặt trước ngực. Dưới da thịt chính là âm thanh của nhịp tim đập thình thịch.
“Khụ khụ…” Một lời không hợp đã vội nói lời sến súa, có thể nói chuyện đàng hoàng chút đươc không hả?
“Em có nói là em sao? Là hai cô da trắng xinh đẹp chân dài vừa nãy kìat”
“Ở đâu thế? Anh không nhìn thấy” Cố Thành Trung bắt đầu giả câm giả điếc.
“Vậy anh nói một chút, anh nhìn thấy cái gì?”
“Anh chỉ thấy mình em”
“Xí, không biết xấu hổ”
“Xấu hổ thì sao có thể cưới được cô vợ nhỏ hơn mình mười tuổi chứ?”
“Chuyện này mà nói cũng không thấy ngại sao?”
“Em là chiến lợi phẩm của anh, anh hận không thể khoe với tất cả mọi người sự tồn tại của em, để cho người ta hiểu rõ em là của Cố Thành Trung này” Anh đắc ý nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trên mặt lại trừng mắt lườm nguýt, nhưng trái tim cô… trong vô thức lại đập nhanh hơn, ngày càng dữ dội.
Hai người chơi chưa được mấy trò mà không ngờ quản lý công viên trò chơi đã tìm tới cửa, thì ra là nhận ra thân phận của bọn họ cho nên mới đặc biệt đến đây tiếp đãi. Bọn họ không muốn quá kiêu căng cho nên đã từ chối.
Nhưng tin tức vẫn bị lan truyền nhanh chóng. Đám đông đều đã không còn quan tâm đến mấy cái trò chơi giải trí đó nữa mà lại đổ xô đến muốn bọn họ kí tên. Hại hai người bọn họ chơi chưa được vui vẻ đã phải lén đội mũ chạy trốn.
Hai người giống như hai tên trộm có tật giật mình, rời xa hiện trường. Mà tin tức rất nhanh đã bị lộ ra ánh sáng. Vợ chồng Cố Thành Trung đích thân tới sân chơi, cách ăn mặc như đôi vợ chồng bình thường, tuân thủ quy tắc xếp hàng theo thứ tự.
Thậm chí cục cảnh sát cũng phát tin tức, kêu gọi công dân xếp hàng theo thứ tự, không chen ngang, không lợi dụng thân phận đặc biệt, là của trách nhiệm mọi người.
Hứa Trúc Linh xem được tin tức mà muốn váng cả đầu. Bọn họ ở Lon don lại nổi tiếng, còn sắp nổi hơn cả trong nước, sau này phải làm sao đây? Cô đang còn muốn đi chợ đêm ăn đồ ăn vỉa hè, còn muốn đi cửa hàng mua quần áo… .
ngôn tình sủngBây giờ thì muốn đi nửa bước sợ cũng khó. Cô bị ép buộc bất đắc dĩ cho nên đã quyết định mời mấy vị phu nhân kia uống trà.
Dù sao cô cũng rảnh rõi, Cố Thành Trung không thể nào ở bên cạnh cô mỗi ngày nên cô luôn tìm một vài chuyện để làm.
Nghe nói bà Francis là cao thủ cắm hoa.
Nghe nói cô Anna là chuyên gia múa cổ điển.
Nghe nói bà William là chủ cửa hàng Hồng Hoa.
Tất cả đều mời đến, hôm nay học một dạng, ngày mai học một dạng, chương trình học được sắp xếp tràn đầy.
Vốn là Lucia cũng sẽ mời mấy bà chủ hào môn này uống trà, nhưng hôm nay tất cả đều bị Hứa Trúc Linh chặn ngang.
Bởi vì Hứa Trúc Linh hẹn trước rồi!
Lucia là Vương Phi nên nào có hẹn trước, hôm nay nhớ đến mới gọi người đến.
Nhưng Hứa Trúc Linh đã hẹn người trước, hẹn mấy quý phụ hào môn này tới tận tháng sau để bảo đảm mỗi ngày mình đều có thể học được một ít mà không trùng lặp.
Mấy bà chủ này chưa từng tham gia tiệc trà như vậy, bọn họ đều rảnh rỗi uống trà khoe giàu rồi khen chồng mình.
Bọn họ chịu nghẹn khuất ở chỗ Lucia nhưng ở chỗ Hứa Trúc Linh lại không khoe khoang, dù sao chồng người ta cũng là người chồng trăm năm khó gặp một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT