Hạ Mộng cảm thấy người này có vấn đề, giống như sắp ngất đi.

Bên cạnh, Hạ Tiêu lao đến, vừa lúc người nọ giống như không trụ được nữa, lảo đảo ngã xuống, được hắn đỡ lấy. Người phụ nữ này thoạt nhìn có thể mới hơn bốn mươi tuổi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt dọa người. Đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh này, hai anh em cũng có chút sững sờ.

Những người gần đó thấy vậy cũng đi tới vây quanh.

- Người này bị sao vậy? Bị ngất sao?

- Mau đưa vào bệnh viện!

Hạ Tiêu tuy rằng đang rất đau bụng, nhưng hắn vẫn còn có chút sức lực, muốn cõng người này đi thì Hạ Mộng vội vàng ngăn lại:

- Anh hai, chúng ta không biết vì sao bà ấy lại hôn mê. Anh đừng di chuyển bà ấy. Em sẽ đi gọi người.

Một số người khác cũng cảm thấy rằng cô gái nhỏ này nói cùng đúng, nên gật đầu phụ họa. Hạ Mộng dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy vào bệnh viện, gọi một y tá. Khi cả hai vội vã chạy tới, thì người phụ nữ này đã tỉnh lại. Y tá kiểm tra cho người phụ nữ và nói rằng bà ấy đã ổn định, nhưng tốt nhất là nên kiểm tra thêm.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu giúp nhặt hộp cơm lên. Nước canh đã bị trào ra ngoài, không thể ăn được nữa.

Người phụ nữ nhận lấy hộp cơm, nói cảm ơn một lần nữa:

- Cảm ơn hai người rất nhiều.

- Bác gái, bác đi phòng bệnh sao? Cháu đưa bác đi một đoạn.

Hạ Mộng thấy bà ấy sắc mặt tái nhợt, toàn thân yếu ớt, nếu ngất đi lần nữa mà không ai ở bên cạnh thì nguy hiểm, nên động lòng thương và đề nghị đi cùng.

Người phụ nữ cũng không có từ chối, cười nói:

- Được rồi, vậy làm phiền hai người rồi.

Hạ Mộng dìu bà ấy lên cầu thang, khi đến gần cô còn ngửi thấy mùi thuốc, mùi này những người quanh năm uống thuốc đều có, trước đây mẹ cô cũng đã từng trải qua giai đoạn này.

Khi đến phòng bệnh, trong phòng có hai giường, nhưng chỉ có một giường có một người đang ngồi, người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi. Hai bên thái dương của người này trắng bệch, gò má cao gầy, đôi mắt không to nhưng có hồn.

Sau khi thấy Hạ Mộng đỡ người phụ nữ vào, người đàn ông dường như lo lắng muốn ra khỏi giường:

- Qúy Nga, em làm sao vậy?

- Không có việc gì, lão Cao, đừng lo lắng, đừng đụng tới miệng vết thương. Tôi vừa mới ngất đi. Cũng may có hai đứa nhỏ giúp đỡ, mới không bị ngã.

Người đàn gọi là ông lão Cao này ngay lập tức vô cùng cảm kích, liên tục nói cảm ơn với hai anh em Hạ Mộng.

- Cảm ơn hai người rất nhiều!

Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều cảm thấy đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì, vội xua tay nói:

- Không cần khách khí.

Vốn dĩ đưa người phụ nữ đến đây cũng coi như là bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó còn muốn đi đăng ký xem bệnh. Nhưng người phụ nữ tên Quý Nga lại nhiệt tình lôi kéo bọn họ không cho đi, còn mời hai người ăn quả táo.

Thịnh tình không thể chối từ, Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu đành phải tiếp nhận, nhưng cũng không có ăn.

Lão Cao cũng lên tiếng hỏi:

- Nghe giọng nói hai người không giống người ở đây?

Hạ Mộng thẳng thắn nói:

- Đúng vậy, chúng tôi đến từ nơi khác đến.

- Đến đây khám bệnh sao?

- Không phải đặc biệt đến khám bệnh.

Hạ Tiêu giải thích:

- Chúng tôi đến bệnh viện là tôi vì đau bụng, còn mục đích chủ yếu là vì chuyện của em gái tôi.

- Ồ, có tiện không? Chúng ta có thể giúp một chút." Lão Cao rất cảm kích sự giúp đỡ của bọn họ, muốn nhân cơ hội báo đáp.

Hạ Tiêu có ấn tượng tốt về hai người này nên cũng tóm tắt mọi chuyện nói cho họ. Kết quả hắn thấy sắc mặt lão Cao càng ngày càng trầm xuống, sắc mặt của vợ ông cũng không tốt lắm.

Hạ Tiêu không biết hắn có nên tiếp tục nói hay không. Hạ Mộng cũng cảm đối phương giống như đầy căm phẫn không đơn giản là bênh vực kẻ yếu. Hai anh em nhìn nhau. Nhất thời, trong phòng im lặng.

Lão Cao xoa mặt, xấu hổ nói:

- Tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Thật xấu hổ, tôi là hiệu của trường đó! Tôi tên là Cao Bác Viễn!

Cao Bác Viễn ngàn lần không nghĩ tới một chuyện tồi tệ như vậy sẽ xảy ra dưới mắt ông, lại còn trong khu vực quản của lý của ông! Còn tức giận hơn là họ đã đến trường hai lần, nhưng ông lại hoàn toàn không biết gì!

Hạ Mộng và Hạ Tiêu thật sự rất kinh ngạc! Họ không chưa từng nghĩ rằng người này lại là hiệu trưởng của trường đó. Hơn nữa, hai người còn tình cờ giúp vợ của ông ấy. Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà trong sách hay nói sao?

Chờ cho hai người bình tĩnh lại một chút, Cao Bác Viễn hỏi chi tiết mọi chuyện.

Hai người kể lại tỉ mỉ toàn bộ mọi chuyện trước sau khi đến đây.

Cao Bác Viễn nghe xong, nhíu mày, trịnh trọng nói:

- Hai người cứ yên tâm, hiện tại tôi đã biết, nhất định sẽ cho hai người kết quả vừa lòng sớm nhất có thể.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhìn nhau, vô cùng vui mừng. Có được sự đảm bảo của lãnh đạo cao nhất, họ cũng an tâm hơn rất nhiều.

- Cảm ơn ngài rất nhiều! Có những lời này hiệu trưởng, chúng tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Hạ Mộng có ấn tượng tốt với Cao Bác Viễn, cảm thấy ông ấy sẽ làm được những gì mà ông nói.

Hạ Tiêu cũng gật đầu, nói cùng:

- Rất cảm ơn ngài! Chúng tôi từ xa tới là muốn tìm công lý cho chính mình! Lúc trước có chút lo lắng...

Cao Bác Viễn xua tay:

- Hai người không cần khách sáo, đây là điều đáng lẽ chúng tôi phải làm, cũng chính vì những sai lầm, thiếu sót của chúng tôi trong công việc nên mới xảy ra chuyện này.

Rồi ông tiếp tục hỏi chi tiết về việc đón tiếp của hai người sau khi họ đến trường. Cho dù đó là nhân viên nữ hay chủ nhiệm Lăng, hai người đều nói về một cách chi tiết về mọi thứ.

Sau khi họ rời đi, Cao Bác Viễn nói với vợ:

- Lão khổng đã đi vùng khác học tập, chắc chắn không biết, cái tên Lăng Hải này, đến giờ vẫn chưa báo cáo chuyện này với tôi! Mạo danh là chuyện tồi tệ như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng hắn là chuyện nhỏ không đáng nói?

Qúy Nga cũng biết nhiều về tình hình trường học, bà chỉ nói một câu:

- Cô gái họ Tiêu đó là họ hàng của Lăng Hải.

Khuôn mặt của Cao Bác Viễn càng lạnh hơn...

Cả Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều không ngờ được chuyến này đi đến bệnh viện lại mang đến bất ngờ lớn như vậy. Nó giống như (*)sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Tâm trạng của hai người thực sự rất tốt. Sau đó lại cảm thán nhân sinh ở trên đời vẫn là làm nhiều việc thiện, giống như hôm nay còn không phải là hảo tâm có hảo báo sao.

(Bài: Du Sơn Tây thôn - Lục Du

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,

Phong niên lưu khách túc kê đồn.

Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,

Y quan giản phác cổ phong tồn.

Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,

Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.

Dịch nghĩa

Đừng cười rượu chạp nhà nông đục

Năm được mùa giữ khách đủ lợn gà

Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường

Liễu rậm hoa tươi lại có làng

Sáo trống rập rình ngày xã mùa xuân sắp tới

Áo mũ mộc mạc phong tục cũ vẫn còn

Từ nay có thể vào những đêm trăng sáng

Chống gậy gõ cửa nhà dân bất kỳ vào chơi.)

Bác sĩ đã kiểm tra cho Hạ Tiểu rồi kê một số loại thuốc, sau khi uống thuốc thì đỡ hơn rất nhiều, nhưng muốn ngay lập tức tràn đầy sức sống như trước thì chưa thể được. Cả người hắn vẫn còn cảm thấy uể oải.

Sau khi ăn xong, Hạ Mộng liền nói với Hạ Tiêu, yêu cầu hắn lên giường nghỉ ngơi, cô muốn ra ngoài đi loanh quanh gần đó.

Cả đêm Hạ Tiêu trằn trọc cũng không có ngủ nhiều,không có nhiều sức lực, hơn nữa giờ là ban ngày chỉ cần Hạ Mộng không đi đến nơi vắng vẻ, hẳn là không có chuyện gì nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

Hạ Mộng không phải là đi lang thang không có mục tiêu, cô muốn tìm một nơi buôn bán đồ cổ.

Lúc này, còn chưa có cái gọi là Phan Gia Viên, tất cả đồ cổ bằng gốm sứ sẽ được bán cho các cửa hàng vật phẩm văn hóa hoặc cửa hàng đồ cổ. Nhưng cũng có những thị trường để giao dịch bí mật.

Khi đang tìm kiếm, Hạ Mộng thấy rằng có nhiều quầy hàng bán hơn là những người đi lại xung quanh.

Nghĩ lại cũng bình thường, bây giờ mọi người thường chỉ kiếm được mấy chục đồng tiền. Ba năm kai vừa qua, họ chỉ vắt óc để lấp đầy bụng, vì vậy không có nhiều người sẵn sàng chi tiền cho đồ cổ, nói cách khác họ không suy nghĩ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play