Chương 8: Chọt vào người ta...
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình

Ma ốm chính là ma ốm, động một tí là sẽ sinh bệnh.

Ngày hôm sau, sắc mặt Dung Vương điện hạ liền trắng bệch, dưới viền mắt có tụ máu bầm rất rõ ràng, thái độ cực kì bất mãn.

Tối hôm qua thực sự hắn đã đánh giá cao bản thân, Dung Vương điện hạ liền bất hạnh mà mất ngủ. Chỉ cần vừa nhắm mắt là trong đầu liền hiện lên hình ảnh đầy hương diễm: tiểu nhâm sâm trần trụi nằm nhoài lên người hắn, sợ hãi cắn cắn môi, sau đó lại chớp mắt mấy cái, Vương gia ngươi chỉ nếm nên không thấy đắng....

Chỉ cần nghĩ như thế, máu toàn thân đều trào xuống phía dưới. Dung Vương điện hạ cả người khô nóng mà người kia ở ngay trong lồng ngực hắn không tim không phổi ngược lại ngủ rất ngon.

Dung Vương điện hạ chỉ có thể giống như chính nhân quân tử mà hôn nhẹ lên mặt y, trợn tròn mắt mà nhìn lên nóc nhà, tỉnh cả ngủ, rốt cuộc biết cái gì là tự mình làm bậy thì không thể sống được.

Tiêu Dực ỉu xìu mà vò vò vật nhỏ trong ngực.

"Tối qua ngươi ngủ không ngon?", Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn núp trong lồng ngực, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa viền mắt của hắn.

Đôi mắt Dung Vương điện hạ vẫn còn xanh biếc, đem y ôm chặt thêm mấy phần, sâu xa nói: "Bốc hỏa lên đến đầu rồi."

Thẩm Lưu Quang bận bịu tránh khỏi hắn, sốt ruột sờ sờ lên trán, trong miệng lẩm bẩm: "Theo lý thuyết chỉ hôn một cái, sẽ không bốc hỏa mà..."

"Có nóng hay không?" Tiêu Dực để sát người vào.

Chóp mũi cơ hồ như sượt qua nhau, tiểu nhân sâm ngơ ngác nhìn hắn, chỉ biết cả người mình mới đều nóng...

Sự thật chứng minh khả năng tự chủ của Dung Vương điện hạ là số không. Tiêu Dực kìm chặt cằm của y, một giây sau liền có thể hôn.

"A!", Thẩm Lưu Quang đột nhiên trợn to mắt, hoảng sợ nói: "Hình như có cái gì chọt vào người ta!"

Động tác của Tiêu Dực ngừng lại, bình tĩnh mà nghiêng người một cái.

"Cái gì thế?", tiểu nhân sâm không rõ chân tướng vẫn rất hiếu kì.

Dung Vương điện hạ: "..."

Ánh mắt của tiểu nhân sâm chậm rãi dời xuống hạ thân, hé miệng: "Cứng ngắc luôn...."

"Nói lung tung, bản vương có thấy gì đâu.", Dung Vương điện hạ ho khan hai tiếng, bình tĩnh mà nói sang chuyện khác: "Tối hôm qua ngủ thế nào?"

Thẩm Lưu Quang gật gật, đôi mắt cong lên: "Ngủ thiệt là ngon. Còn Vương gia?"

...Dung Vương điện hạ đau khổ mà nhìn về hướng khác, không muốn nói chuyện nữa.

Tiểu nhân sâm nằm nhoài trên lồng ngực của hắn, lời nói ý vị sâu xa giáo huấn người: : "Thân thể ngươi không tốt, nên ngủ cho đàng hoàng. Trước khi ngủ không cần nghĩ lung tung, tâm phải tĩnh!"

Ánh mắt Tiêu Dực từ xương quai xanh dời đi, bình tĩnh mà nhìn mặt y.

Tiểu nhân sâm để sát người vào, híp mắt: "Có nghe ta nói gì không?"

Tiếp cận gần như thế, căn bản là khống chế không nổi nữa rồi. Dung Vương điện hạ nắm chặt lấy cái eo tinh tế, nhẹ nhàng xoa nắn: "Tiểu nhân sâm..."

"Hả?", Thẩm Lưu Quang có chút ngứa mà vặn vẹo người.

"Tiểu nhân sâm...", Tiêu Dực miệng đắng lưỡi khô.

Thẩm Lưu Quang rốt cục nhận ra không đúng, chớp mắt: "Vương gia có phải là không thoải mái ở đâu không?"

"Ừ." Tiêu Dực không nhịn được hôn lên gò má y một cái.

Thẩm Lưu Quang cắn cắn môi dưới, như là đang quyết tâm đưa ta một quyết định thật lớn, nghiêm túc nói: "Vậy...vậy ta giúp vương gia hạ hỏa?"

Đã nói đến nước này, đầu Tiêu Dực đều đã bốc hỏa, trực tiếp vươn người chặn lấy y.

Nặng chết mất!! Thẩm Lưu Quang hô to rồi cho hắn một chưởng đẩy ra. Y ngược lại nằm nhoài lên thân thể hắn, thô bạo vỗ vỗ tay: "Ngoan ngoãn nằm!"

Tiêu Dực kinh hỉ vì người chủ động, cuống họng căng thẳng, ở bên tai y nói: "Thích chính mình động sao?"

"A?" tiểu nhân sâm bối rối một hồi, đầu óc mơ hồ, "Cái gì chính mình động?"

Dung Vương điện hạ ám muội nói nhỏ: "Là như chính ngươi bây giờ vậy."

...Thẩm Lưu Quang không hiểu gì mà nhìn hắn một hồi, giống như là đang nhình tên nhược trí vậy. Sau đó bình tĩnh từ trên thân thế hắn đứng dậy: "Ta đi lấy ít đồ."

Dung Vương điện hạ tri thức uyên bác, tự nhiên biết đồ vật là chỉ cái gì, không nghĩ đến tiểu nhân sâm vậy mà quá phóng đãng, trong lòng càng thêm khô nóng.

Một hồi sau, tiểu nhân sâm đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một...bát canh nóng hổi...

Lúc này Dung Vương điện hạ vẫn đang tinh trùng lên não, căn bản không biết cái gì là lễ tiết, suy đoán nói: "Đây là...thuốc trợ hứng...?"

Thẩm Lưu Quang vừa hung dữ vừa bối rối một hồi, chỉ cảm thấy Dung Vương điện hạ bệnh đến nói năng mê sảng, liền không coi là chuyện to tát nữa, tiếp tục đi đến bên giường.

Tiêu Dực cho rằng y đang thẹn thùng, đem người kéo vào lộng ngực, cố tình nói: "Đỏ mặt."

Thẩm Lưu Quang: "..." chả hiểu ra sao.

"Đây là cái gì?", Tiêu Dực ám muội cắn cắn vành tai, cảm thấy tiểu nhân sâm của hắn thật tri kỷ.

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Hoàng Liên đó." (một vị thuốc đông y, bao đắng, uống xong là tắt nắng)

Hoàng Liên...Hoàng Liên...

Không khí ám muội đương nhiên biến mất. Lần này đến phiên Tiêu Dực trầm mặc.

Hồi lâu, Dung Vương điện hạ mới tiếp thu hiện thực, tiếp nhận cái chén Hoàng Liên kia, chấp nhận số phận mà ực một phát.

"Cảm giác thế nào?" Thẩm Lưu Quang quan tâm nói.

Nói đây là canh trợ hứng ư? Ảo tưởng của Dung Vương điện hạ tan vỡ, nản lòng thoái chí uống canh Hoàng Liên.

Bát canh đã thấy đáy, Tiêu Dực khổ thân trút ra một thân mồ hôi, xao động trong lòng đã sớm bị Hoàng Liên tưới tắt.

Cứ như vầy mấy lần, khả năng chính mình sẽ thật sự hỏng mất. Dung Vương điện hạ nhìn người, muốn nói lại thôi.

Tiểu nhâm sâm ngoan ngoãn giúp hắn lau mồ hôi trên trán, quan tâm nói: "Hỏa khí đã hết chưa?"

Tiêu Dực giật giật khóe miệng: "...ừ."

Sau đó chính là thanh tâm quả dục một ngày.

Trong thư phòng, tiểu tùy tùng hết sức tận trách mà bận tíu ta tíu tít, hết lau bàn lại chùi lọ hoa, cuối cùng nhìn gian phòng ướt nhẹp, bỗng sinh ra cảm giác thành tựu.

"Tiêu Dực, ta quét dọn nè...", Thẩm Lưu Quang kéo kéo ống tay áo, hướng về Tiêu Dực khoe khoang.

Tiêu Dực ngẩng đầu, bóp bóp mũi y, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Tiểu nhân sâm cảm giác như mình bị thất sủng, ủ rũ hướng về phía giường nhỏ lăn một vòng, nhìn đầu giường đờ mặt ra.

Thật lâu không có động tĩnh, Tiêu Dực không nhịn được ngẩng đầu liền sửng sốt một lúc, lắc đầu cười khẽ.

Trên song cửa cạnh nhuyễn tháp, tiểu nhân sâm tùy tùng đang ngủ vù vù, tư thế cực kỳ khó coi. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu đến nhuyễn tháp, vật nhỏ nghiêng đầu, vài sợi tóc không nghe lời buông xuống, dán vào gò má.

Lòng Tiêu Dực ngứa ngáy, liền đi đến trước giường ngồi xổm xuống đưa tay vuốt tóc y, nghiêm túc đánh giá người đang ngủ kia.

Người này toàn thân được nắng sưởi thật ấm áp dễ chịu, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn hô hấp đều đều, gò má có chút đỏ ửng, thuần khiết đến vô tội. Một bộ thật dễ lừa gạt.

Khuôn mặt này không tính là tuyệt sắc nhưng lại làm cho hắn không thể dời mắt đi được.

Tiêu Dực giúp y thoát giày, đổi tư thế nằm cho thoải mái, lúc đứng lên đi còn nhẹ nhàng kéo màn lại.

Một hồi lâu sau, Thẩm Lưu Quang trở mình, mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt.

Dung Vương điện hạ vẫn còn ngồi như điêu khắc ở trước bàn đọc sách. Tiểu tùy tùng lúc này mới nhớ ra chức trách của mình, nhanh chóng lặng lẽ xuống giường, xuất hiện đứng sau lưng hắn.

"Tỉnh rồi?", âm thanh của Dung Vương điện hạ vang lên.

Dù sao cũng là tự ý dời vị trí, Thẩm Lưu Quang có chút xấu hổ, trong lòng không có tí khí lực nào, thanh âm thấp đến mức cơ hồ không nghe thấy được: "Vừa chợp mắt một lát..."

Tiêu Dực không nói gì, tầm mắt vẫn đặt ở trang sách.

Thẩm Lưu Quang nỗ lực lấy công chuộc tội, chủ động xoa bóp vai cho hắn, ân cần nói: "Vương gia có mệt hay không?"

"Ta sẽ mài mực.", tiểu nhân sâm xoa nhẹ vai hắn mấy lần rồi chủ động đem ma trảo hướng về cái nghiên mực màu xanh.

Mài mực cũng thật là mệt nha, Thẩm Lưu Quang lén lút nhìn Dung Vương điện hạ, động tác dần dần chậm lại, cuối cùng nhìn thẳng vào khuôn mặt Tiêu Dực rồi đờ ra.

"Tiểu nhân sâm?", Tiêu Dực đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của y có chút vi diệu.

"Hả?", Thẩm Lưu Quang phục hồi tinh thần, nhanh chóng làm bộ rất chăm chú, theo bản năng xoa xoa mồ hôi trên mặt.

Tiêu Dực nhịn cười.

"Làm sao vậy?", Thẩm Lưu Quang có chút chột dạ, hắn là phát hiện mình lười biếng sao?

Tiêu Dực đưa tay kéo người vào lồng ngực mình.

Thẩm Lưu Quang ngơ ngác ngồi ở trong lồng ngực hắn, tay không biết đặt ở đâu cho phải.

Tiêu Dực ôm chặt eo y, nhẹ nhàng lau mực nước dính ở trên chóp múi, thấp giọng nói: "Xấu chết rồi."

Tuy là khẩu khí ghét bỏ, động tác trên tay lại cần thận từng li từng tí, sợ làm đau người ta.

Thẩm Lưu Quang mắt trợn ngược lên, không phục phản bác: "Ta xấu chỗ nào?"

"Không nói được.", Tiêu Dực để sát người vào, trong mắt đầy ý cười, "Để bản vương cẩn thận nhìn xem nào."

Thẩm Lưu Quang che mặt, không cho xem!! Đợi đến lúc không thở nổi nữa hạ tay xuống thì trên mặt lại có thêm năm dấu ngón tay.

Tiêu Dực nhẫn nhịn cười, giơ tay giúp y lau đi, chợt đột nhiên thay đổi chủ ý, trực tiếp cầm lấy mấy sợi tóc dính mực xung quanh biến thành mới sợi râu, phối hợp với cái điểm đen trên mũi người kia, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu buồn cười.

"Đáng yêu hơn nhiều.", Dung Vương điện hạ lúc này mới hài lòng gật gù.

Thẩm Lưu Quang không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nhìn trong mắt hắn chỉ toàn là trêu tức, liền tức giận gõ gõ trán hắn, hữu lực khiển trách: "Vương gia suốt ngày chỉ biết chơi!"

Nói xong thì y như phát hiện được điều gì đó ghê gớm, mới mẻ lắm mà mở to hai mắt.

"Hả?", Tiêu Dực quơ quơ tay trước mặt y.

"Không có, không có gì!" Thẩm Lưu Quang nhanh chóng lắc đầu, trên mặt cười đặc biệt xấu xa.

Tiểu nhân sâm vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng chỉ chỉ lên mũi Tiêu Dực, ở phía trên đó liền cho mấy cái chấm đen.

Tiêu Dực cũng có lúc xấu như vậy đi. Thẩm Lưu Quang lại nghiêm túc ở trên mặt hắn mà vẽ thêm mấy sợi râu.

"Cười cái gì?" Tiêu Dực vòng qua eo y.

Tiểu nhân sâm đang bận rộn sáng tác, không thèm đếm xỉa đến hắn, thuận miệng qua loa: "Không có cười."

"...", Tiêu Dực hắng giọng, liền muốn đùa dai với y, "Chờ một lúc, bản vương đi ra ngoài một chuyến."

"Ừ, vương gia đi thong thả." Thẩm Lưu Quang bé ngoan gật đầu, lễ phép trước nay chưa từng có.

Tiêu Dực: "..."

Thẩm Lưu Quang lộ cái nụ cười thuần khiết, hàm răng nhỏ trắng sáng, sắp xếp chỉnh tề.

Tiêu Dực bất đắc dĩ đứng dậy, đang lúc chuẩn bị đẩy cứ thì Thẩm Lưu Quang đột nhiên gọi người lại, "Chờ một chút!"

Thật ngốc! Thế mà vẫn chưa phát hiện ra. Thẩm Lưu Quang chỉ lo Tiêu Dực sẽ bị người ta chê cười, liền thu hồi tâm tư đùa giớn, đi tới một bên hắn , nhón chân lên lấy ống tay áo xoa xoa lên mặt hắn.

Dung Vương điện hạ hơi khom lưng, tích cực phối hợp động tác của y.

"Được rồi."

Tiêu Dực bắt được tay y, nhìn ống tay áo có vết đen, biết rõ còn hỏi: "Vì sao trên mặt bản vương lại dính mực?"

Thẩm Lưu Quang mạnh miệng: "Nhất định là vương gia vô tình làm ra!"

"Thật không?", Tiêu Dực giơ tay bắt lấy mũi y.

"Ừa." Thẩm Lưu Quang hữu lực giáo huấn hắn: "Người lớn như vậy rồi mà cũng không biết chú ý một chút. Có biết hay không khi nãy ngươi xấu muốn chết!"

Tiêu Dực không có phản bác, bình tĩnh nói: "Mang cho bản vương cái gương đồng."

Tiểu nhân sâm tính tình tốt, tung tăng đi lấy cái gương đồng nhỏ, miệng nói: "Ngươi thật xấu, tự xem chính mình đi."

Trong lúc vô tình liền thấy mặt mình bên trong, suýt nữa thì ném luôn cái gương.

Đây là ai mà xấu vậy!! Thẩm Lưu Quang suýt bị cái mặt trong gương dọa cho khóc.

Sau đó, trong gương xuất hiện một khuôn mặt đặc biệt đẹp, tương phản rõ ràng.

"...", tiểu nhâm sâm tức giận chuẩn bị đập cái gương xuống.

Tiêu Dực đè tay y lại, mặt ép sát vào, trong miệng cợt nhã: "Đây là mèo hoang nhà nào đây?"

Thẩm Lưu Quang nổi giận đùng đùng trừng mắt ác liệt nhìn hắn trong gương.

"Nhưng cùng bản vương rất xứng nha." Tiêu Dực ghé vào tai y nói.

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play