" Thanh Vân, anh cũng im miệng đi." Phó Kim Phong lạnh lùng đe dọa.
" Hi hi, Đại Đại đại nhân đừng có giận mà, để anh ra khóa cửa đã nha." Nhiễm Thanh Vân cười trừ hai tiếng, nhận phần đóng cửa.
Phó Kim Phong cũng không bị bộ dạng cợt nhả lần này của Nhiễm Thanh Vân làm cho quá bất ngờ nữa, dù sao Nhiễm Thanh Vân cũng không phải lần đầu bày ra bộ dạng này. Thật ra trước khi Nhiễm Thanh Vân bị sét đánh, tính cách của Nhiễm Thanh Vân vẫn luôn là như vậy, trước đây chỉ bởi vì lưỡi không linh hoạt nên không thể tùy ý cợt nhả y như bây giờ mà thôi. Lần đầu bị y cợt nhả có chút không quen, lần này thì khác rồi.
" Đại Đại là đứa nào? Anh đừng có gọi linh tinh." Phó Kim Phong hăng giọng đe dọa.
" Đại Đại là em mà, em xem từ khi gặp em đến bây giờ, anh đâu có tiếp xúc với người nào khác ngoài em đâu chứ!Đừng có ghen linh tinh." Nhiễm Thanh Vân xua tay giải thích.
" Sao hả? Có thích biệt danh mà anh đặt cho em không?"
" Ai mà biết được anh có lén lút gặp ai hay không? Cứ cho là Đại Đại là biệt danh mà anh đặt cho tôi, thế thì Lò Sưởi là ai? Ngoan ngoãn khai thì được hưởng khoan hồng, nói nhanh lên... Lò Sưởi là ai?" Phó Kim Phong lạnh lùng khoang tay trước ngực, chân không còn quy củ duỗi dưới đất nữa, chuyển sang gác lên ghế.
" Lò sưởi á?" Đột nhiên bị Phó Kim Phong phát hiện ra cách gọi này, Nhiễm Thanh Vân cực kì bất ngờ. Biệt danh Lò Sưởi này thật sự không có hay ho gì cho lắm... bình thường đều là âm thầm gọi trong lòng mà thôi.
Chẳng lẽ trước khi hôn mê ta lỡ miệng nói nhảm cái gì rồi? Khốn nạn thật! Quả nhiên lúc thần trí không tỉnh táo thì vẫn là nên khâu miệng lại.
Làm sao đây, có nên nhận không? Nhận hay không nhận mới tốt đây?
Nhiễm Thanh Vân đảo mắt, vận dụng 100% trí lực nghĩ cách ứng phó.
" Đang lên kế hoạch nói dối tôi sao?" Phó Kim Phong lạnh lùng cười khẩy, tỏ vẻ: tôi biết tỏng kế hoạch của anh rồi, đừng mong lừa tôi.
" Nào có, nào có, anh làm gì có chuyện giấu em chứ! Anh là đang sắp xếp từ ngữ để giải thích cho em mà thôi. Hi hi." Nhiễm Thanh Vân có tật giật mình, chân chó chạy lại bên cạnh Phó Kim Phong.
" À đúng rồi, em vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi, mau nói cho anh biết, thân thể còn nơi nào không khỏe không?" Nhiễm Thanh Vân lo lắng sờ tay lên trán y, cẩn thận giúp y kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Phó Kim Phong ngược lại, lại lạnh nhạt hất tay y ra khỏi trán mình nặng giọng oán trách:" Đừng có đánh trống lảng, nói mau, Lò Sưởi là tên nào?"
" Em không phải ngay cả bản thân cũng ghen đấy chứ? Anh đã nói là mình chỉ có em thôi mà." Nhiễm Thanh Vân không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
" Hừm, trời mới biết Lò Sưởi gì đó có phải tên nhóc nào anh lén lút liên hệ với bên ngoài hay không." Phó Kim Phong nhắm một mắt mở một mắt nhìn Nhiễm Thanh Vân, bộ dạng không khác gì bạn gái nhỏ ghen tuông.
" Hi hi, Đại Đại, em cuối cùng cũng ăn giấm của anh rồi!" Nhiễm Thanh Vân giọng đầy thành tựu, còn cẩn thận vòng tay qua eo Phó Kim Phong.
" Tránh ra, đừng có động tay động chân. Hôm nay anh không khai rõ Lò Sưởi là đứa nào, đừng có trách tôi." Phó Kim Phong một mặt ghét bỏ gỡ cánh tay đang trụ ngang eo của mình ra.
" Anh thì có thể trách em cái gì chứ? Đánh anh trên giường? Ép anh xin lỗi?" Nhiễm Thanh Vân trầm giọng, hai tay đè ép, đem Phó Kim Phong giam vào lồng ngực, khoảng cách giữa hai người rất gần, cánh mũi dường như có thể chạm vào nhau.
Đáy mắt Phó Kim Phong không hề có giao động, bất ngờ xuất chiêu chỉ trong chớp mắt.
" A, đau." Bụng bị Phó Kim Phong không nương tình đạp một cái, cơ thể ngả về phía sau. Nhiễm Thanh Vân ai oán ôm bụng:" Em.. em muốn giết anh sao?"
" Anh là xác sống, đừng có giả bộ nữa." Thần sắc Phó Kim Phong như cũ không hề thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt đặt trên người Nhiễm Thanh Vân.
" Còn tưởng em không nhớ chuyện này chứ!" Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng đứng thẳng người, bộ dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cười trừ gãi đầu.
Phó Kim Phong cau mày, sắc mặt cực kì không tốt híp mắt nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Hình như đùa lò sưởi hơi quá rồi! Ai biết lần này lò sưởi lại cứng nhắc như thế chứ!
" Được rồi, không đùa em nữa." Nhiễm Thanh Vân xua tay, bộ dạng nghiêm túc tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong, kéo ghế ngồi xuống.
" Nói."
" Lò Sưởi thật ra là biệt danh anh đặt cho em. Em biết đó, cơ thể xác sống vốn không còn nhiệt độ, mỗi ngày ôm em đều có thể cảm nhận cơ thể được sưởi ấm, cho nên anh mới đặt biệt danh cho em là lò sưởi. Anh là sợ em biết anh coi em là lò sưởi sẽ tức giận nên mới muốn giấu em." Nhiễm Thanh Vân thật thà chầm chậm giải thích.
" Thật sao?" Phó Kim Phong vẫn còn nghi ngờ, hỏi lại.
" Thật mà! Từ khi mạt thế đến giờ, anh lúc nào cũng chạy theo em, nửa bước không rời, làm gì có thời gian gặp gỡ người khác chứ! Ngược lại là em, tại sao em lại có thể lén lút liên lạc với nhiều người như thế hả?" Nhiễm Thanh Vân thừa cơ hỏi ngược lại Phó Kim Phong.
" Tôi... tôi là thiếu tướng, đương nhiên phải duy trì liên lạc với cấp dưới của mình. Anh nghi ngờ tôi tính kế anh?" Mặc dù trong lòng run sợ, bên ngoài Phó Kim Phong vẫn bày ra bộ dạng cứng rắn, làm chủ tình thế.
Nhiễm Thanh Vân cho dù suy nghĩ rất nhạy bén tuy nhiên mấy vấn đề liên quan đến lò sưởi y đều lựa chọn tin tưởng không thèm nghi ngờ, một khi đã không động não, cho dù vấn đề có nhiều sơ hở đến đâu cũng không thể bị nhìn ra.
- --
Không quan trọng là nhiều người đọc hay ít người đọc, quan trọng là người đọc có theo truyện không thui đó:((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT