" Thiếu tướng." Nhóm quân nhân lúc này mới nhanh nhẹn chạy tới miệng hố, đứng trên miệng hố, lo lắng gọi xuống.
Phó Kim Phong không hề để tâm đến đồng đội bên trên, toàn tâm toàn ý dồn vào xác sống bên cạnh, cẩn trọng bế bổng Nhiễm Thanh Vân, đặt y ở trong lòng, không quản mùi hôi thối phát ra từ vết thương, nhẹ nhàng đưa người lên.
" Thiếu tướng, người làm gì vậy? Mau buông xác sống kia ra... tiếp xúc với máu thịt xác sống có khả năng bị nhiễm virus đó." Nhóm quân nhân thấy Phó Kim Phong ôm xác sống người đầy vết thương vẫn còn chảy ra dịch thể đen đặc đang không ngừng thấm qua lớp quần áo trên người y, cực kì hoảng sợ cảnh báo Phó Kim Phong.
" Vậy sao?" Phó Kim Phong cười nửa miệng, bộ dạng lãnh đạm đáy mắt phức tạp nhìn chằm chằm người trong ngực. Bộ dạng này của y, rõ ràng là sẽ không dễ dàng buông xác sống kia ra.
Cuối cùng y cũng đã hiểu hành động của xác sống có mục đích là gì. Một xác sống luôn đối xử với y ôn nhu, dịu dàng... sao lại có thể chĩa gậy về phía y được cơ chứ?
Hóa ra là bởi vì sợ y chạm đến dịch thể hôi tanh kia sẽ bị nhiễm virus... thế nên cho dù có vết thương trồng chất vết thương, cho dù tinh thần mơ hồ... xác sống đó vẫn không muốn để y động vào mình, cho dù tự mình đứng còn không vững, vẫn không muốn để y tới đỡ, cho dù ý thức không còn nữa vẫn không quên nhắc nhở y.
Trái tim quặn thắt đau đớn, y đột nhiên không còn cảm nhận được trọng lượng của xác sống trong lòng nữa. Phó Kim Phong mím chặt môi, tay ôm lấy người tăng thêm sức lực. Chỉ có làm như vậy, y mới có thể cảm nhận được xác sống đó vẫn ở đây!
Không thể để vuột mất y.
Lần điều trị này, nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân tăng lên rất cao, máu thịt hôi thối từ những vết thương chưa khép lại ồ ạt chảy ra. Phó Kim Phong duy trì trạng thái ôm chặt y ở trong lòng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy đến cũng kiên quyết không chịu buông, đám người thuộc tiểu đội của Phó Kim Phong không bị hành động điên cuồng bất thường của thiếu tướng nhà mình dọa ngất thì cũng đã bị mùi thối phát ra từ người xác sống kia hành hạ muốn ngất rồi.
Phó Kim Phong mặc dù quan tâm đến Nhiễm Thanh Vân nhưng cũng nhận ra được những người khác khó chịu, sau khi âm thầm suy nghĩ phương án liền quyết định chia phòng với bọn họ.
Chủ động chọn hai kiến trúc biệt lập nằm sát nhau, Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân ở một căn, những người còn lại ở một căn. Nhóm quân nhân không tán thành ý tưởng này của Phó Kim Phong bọn họ không thể nào để thiếu tướng ở một chỗ với xác sống kia được... mặc dù thiếu tướng đã ở cùng một chỗ với xác sống kia gần một tháng rồi... nhưng hoàn cảnh bây giờ không giống trước có được không hả?
Mọi người không chịu chia nhà, Phó Kim Phong chỉ có thể biến nó thành mệnh lệnh, cưỡng ép mọi người đều phải thực hiện.
" Thiếu tượng, ngài ở một mình với tên xác sống này phải cẩn thận đó, nếu có gì bất thường nhớ liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ tới hỗ trợ." Quân nhân L bất đắc dĩ phải nhận lệnh chia phòng, kìm lòng không đặng, lần cuối cùng cảnh báo thiếu tướng nhà mình.
" Yên tâm, y sẽ không làm hại tôi, ngược lại, mọi người phải tự chăm sóc cho mình, đợi xác sống này tốt hơn, tôi sẽ liên lạc với mọi người." Phó Kim Phong ổn trọng lắc đầu, dáng vẻ bình tĩnh này so với con người mất kiểm soát phía trước... khác nhau một trời một vực.
" Thiếu tượng, ngài thật sự phải làm như thế sao?"
" Xác sống này không quản nguy hiểm năm lần bảy lượt cứu tôi, thiếu tướng của mấy người không phải loại vong ân phụ nghĩa." Phó Kim Phong tự mình đưa ra một lý do, bề ngoài là thuyết phục mọi người, những cũng chính là để tự thuyết phục bản thân.
" Thiếu tướng, ngài bảo trọng!"
Chỉ là chia nhà thôi mà tình cảnh đã lâm ly bi đát không khác gì vào sinh ra tử, nếu hiện tại có người ngoài nhìn vào, có lẽ bọn họ đã cười đến chảy nước mắt rồi.
Đợt trị liệu lần này kéo dài hai ngày hai đêm, hệ thống không chỉ tiến hành chữa trị hàn độc mà còn tiện thể giúp y chữa trị vết thương ngoài da bị sét đánh hỏng, thời điểm Nhiễm Thanh Vân tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt trắng bệch mệt mỏi của lò sưởi.
Mẹ ơi, mới bao ngày không gặp, lò sưởi của ta bị hành thành cái dạng gì rồi? Là ai? Kẻ nào làm hại lò sưởi, ta bổ chết hắn.
[ Hoàn thành quá trình trị liệu.]
[ Đã tổng hợp xong nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận, chủ nhân có tiếp nhận không?]
Tiếp nhận.
[ Nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận hai: giúp loài người khống chế xác sống, thiết lập trật tự thế giới mới.]
[ Tiến độ nhiệm vụ: 10%]
Cứ tiếp nhận thì là tiếp nhận thôi, chứ trước mắt Nhiễm Thanh Vân không hề có ý định để tâm đến nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận, toàn bộ lực chú ý của y đều dừng lại trên gương mặt mệt mỏi đến tiều tụy của lò sưởi nhà mình. Mau xem, có khác gì gương mặt của một xác sống cấp cao đâu chứ!
Nhiễm Thanh Vân cẩn thận giúp Phó Kim Phong gạt mấy sợi tóc dính trên trán. Mồ hôi trên người Phó Kim Phong rất nhiều, hòa cùng dịch thể đen đặc trên quần áo, nhiệt độ cơ thể cũng không bình thường lúc cao lúc thấp.... một bộ dạng này phản chiếu ở trong mắt Nhiễm Thanh Vân, thảm không nỡ nhìn.
Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ, lò sưởi của mình không phải bởi vì chăm sóc cho y mà bị ốm rồi đó chứ?
- ----
Xin lỗi các bạn nhỏ, tôi vừa mất thời gian 1 buổi tối để chỉnh lại độ dài các chương về còn 1000 chữ cho nên số chương đến cảnh giường chiếu bị thay đổi một chút, nhưng thởi gian để các bạn có thể đọc được chương đó vẫn không thay đổi đâu...
Đừng quá buồn nhó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT