Trải qua một đêm lộn xộn, sáng hôm sau, Phó Kim Phong vẫn như mọi hôm, được Nhiễm Thanh Vân gọi dậy từ rất sớm, sau khi ăn uống đầy đủ, hai người bọn họ mới rời khỏi nhà, tập hợp với nhóm người Kiều Nhất Quân.
Thời điểm bọn họ mở cửa, đám người Kiều Nhất Quân đã tập trung phía bên ngoài, thấy hai người đi ra, Kiều Nhất Quân liền đi về phía bọn họ.
Mùi máu tươi vẫn còn đọng lại trong không khí, đám người Kiều Nhất Quân toàn bộ đều tập trung trước cửa nhà sắc mặt đều không tốt, bọn họ nhìn máu tươi vương vãi trên nền đất, kết hợp với tiếng la hét thất thanh đầy tuyệt vọng đêm qua, không cần chứng kiến cũng có thể tượng tượng ra cảnh tượng kinh khủng ra sao diễn ra vào đêm qua.
Không khí trở nên rất nặng nề, đám người đêm qua bởi vì quyết định trở lại căn nhà của Kiều Nhất Quân mà bảo toàn được mạng sống cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, bọn họ rất thức thời, không một ai dám động đến Nhiễm Thanh Vân và Phó Kim Phong nữa.
Mặc dù không muốn quan tâm nhưng Kiều Nhất Quân phải làm tròn trách nhiệm của một quân nhân, mặc dù tỷ lệ tìm được người sống là rất thấp, y vẫn cho người tìm kiếm xung quanh một hồi. Một phần là để củng cố hình tượng trước những người còn sống, một phần là để sau này đỡ bứt rứt.
Sau khi phái người tìm kiếm xung quanh không nhưng không phát hiện thêm được gì, Kiều Nhất Quân liền tới bên cạnh Phó Kim Phong để hỏi rõ sự tình.
Phó Kim Phong rất phối hợp, kể lại toàn bộ sự việc tối qua. Đương nhiên những chuyện mà đám người kia trải qua sau khi bị Nhiễm Thanh Vân đẩy ra khỏi nhà thì y không hề đề cập, một phần là bởi vì y cũng không biết chính xác, một phần cũng là do kết cục của đám người kia, mỗi người trong bọn họ đều tự có suy đoán của riêng mình.
Y không rõ bọn họ chết khi nào và chết như thế nào, có điều bọn họ đáng ghét như vậy, chết cũng không đáng tiếc.
Kiều Nhất Quân không trách việc Nhiễm Thanh Vân đẩy đám người kia ra ngoài và không cứu giúp bọn họ, sự việc ra nông nỗi này đều là do bọn họ tự mình chuốc lấy, anh ta biết Nhiễm Thanh Vân không phải loại người sẽ vì đồng loại mà bỏ qua cho bọn họ ức hiếp. Với tính khi của đám người kia... chết, là kết quả sớm hay muộn bọn họ đều sẽ phải nhận được.
Nhiễm Thanh Vân ở một âm thầm quan sát biểu cảm khi nhắc đến cái chết của Phó Kim Phong, hờ hứng lạnh nhạt, tựa như y chỉ đang kể về việc tối qua úp mấy bát mì vậy. Đáy lòng Nhiễm Thanh Vân càng thêm hoài nghi. Lò sưởi quả thật không đơn giản ngày càng đoán không ra lò sưởi bên ngoài kia sẽ là một con người như thế nào.
" Mọi chuyện thành ra thế này, chúng tôi cũng không thể làm gì hơn, mọi người sau này chú ý nghe theo sắp xếp của chúng tôi, nếu không sự kiện ngày hôm nay rất có khả năng sẽ lặp lại." Kiều Nhất Quân cẩn thận an ủi những người còn sống, đồng thời cũng là một lời cảnh báo dành cho bọn họ.
Nếu bọn họ không ngoan ngoãn nghe lời, kết quả nhận lại, chính là cái chết thảm khốc này.
Cho dù chết đi chục người, đoàn người vẫn phải đi tiếp, mất đi chục người, chỗ ngồi không còn trật trội như trước nữa, những người còn sống từ đau buồn thương tiếc chuyển sang vui vẻ không ngừng.
Tốc độ bọn họ nhanh hơn, đến cuối ngày đã có thể tới khu an toàn.
Trước khi được vào trong khu an toàn, mọi người tới đây đều phải trải qua 24h cách ly ở trại tập trung, Nhiễm Thanh Vân lần này cho dù tiếp xúc với nhân loại không thoải mãi nếu muốn vào trong khu an toàn với lò sưởi chỉ có thể cùng lò sưởi ngoan ngoãn tới phòng cách ly tập trung chịu đựng 24h.
Một phòng nhỏ chứa hơn trăm người, không khí ngột ngạt ảm đạm, không gian trống cũng không có nhiều, khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, dường như là dính sát vào nhau. Nếu một căn phòng có người hóa xác sống, vậy toàn bộ những người bên trong chắc chắn chạy không thoát.
Nhiễm Thanh Vân mặc dù đã là xác sống cấp ba nhưng thiên tính của xác sống vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ở trong không gian toàn là người, ham muốn xé rách bọn họ càng thêm cường đại.
Người bên cạnh là lò sưởi, y còn có thể miễn cưỡng khắc chế... đám người ngoài này... y vẫn phải miễn cưỡng khắc chế.
Nhiễm Thanh Vân khó khăn cắn môi, tay dùng sức nắm chặt đến nỗi gân thái dương cũng nổi lên rõ rệt.
" Anh khó chịu sao?" Phó Kim Phong ngồi bên cạnh phát hiện Nhiễm Thanh Vân không thích hợp, cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi.
Từ khi tới khu an toàn, bọn họ đã bị tách với đám người Kiều Nhất Quân, cả một phòng trăm người, người Phó Kim Phong biết mặt cũng chỉ có một mình Nhiễm Thanh Vân.
Không biết những người kia được chuyển đi đâu rồi.
Đối với câu hỏi khách sáo của lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân không trực tiếp đáp, y chỉ chậm rãi lui tới bên cạnh Phó Kim Phong, hơi thở lạnh lẽo phả vào cần cổ trắng ngần, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo Phó Kim Phong siết chặt.
" Anh.." Phó Kim Phong giật mình trước động tác mạnh bạo của Nhiễm Thanh Vân, tiếp xúc quá thân mật khiến y không nhịn được ngại ngùng, đỏ bừng mặt, chống tay trước ngực y muốn đẩy Nhiễm Thanh Vân ra xa.
" Ăn." Cho dù Phó Kim Phong có dùng hết sức để đẩy người ra thì đối với Nhiễm Thanh Vân cũng không đáng kể, y không thèm để tâm đến động tác của lò sưởi, gục đầu vào hõm cổ y, một tay lấy túi bánh ra khỏi không gian, đưa cho Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong không thể phản kháng chỉ có thể uất ức tiếp nhận túi bánh.
Vật tư trong phòng cách ly đều phải tự mình chuẩn bị, Nhiễm Thanh Vân bên này tùy tiện có thể lấy ra một túi bánh lớn đưa cho Phó Kim Phong ăn chơi, động tác mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để thu hút chú ý của những người khác.
Có kẻ bên cạnh không kìm được ham muốn, đứng bật dậy, lội qua đám người, tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân, đặt chủ ý lên túi bánh của bọn họ.
" Này, cậu có nhiều bánh mì như thế, có thể chia cho tôi một cái không? Tôi đói quá." Đỉnh đầu vang lên giọng nói cực kì đáng thương. Nhiễm Thanh Vân trong người vốn đã không thoải mái lại càng khó chịu, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Sắc mặt trắng bệnh cùng ánh mắt lạnh lẽo của y, thành công dọa người kia sợ hãi, lùi lại phía trước mấy bước.
Người nọ ghét bỏ sắc mặt của Nhiễm Thanh Vân, xoay người rời đi, trước khi trở lại chỗ ngồi còn không kìm được chửi thề một câu:" Bệnh sắp chết còn chui vào đây làm quái gì? Tốn không gian của người khác, còn không biết có phải bệnh truyền nhiễm hay không nữa."
" Cái gì? Anh ta bị bệnh sao?"
" Bệnh truyền nhiễm á? Thật không vậy?"
" Đáng sợ quá! Mau tránh xa bọn họ ra."
" Tránh ra, tôi không muốn mắc bệnh đâu."
" Hai cậu đừng có qua đây..."
Đám người xung quanh nghe thấy tiếng chửi của người nọ, bắt đầu ồn ào phản ứng, chán ghét tiếp xúc với Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong, tận lực duy trì khoảng cách với hai người. Bọn họ sợ Nhiễm Thanh Vân thật sự mắc bệnh truyền nhiễm sẽ lây cho bọn họ... hiện tại là mạt thế, thuốc thang đều rất khan hiếm.
Xung quanh Nhiễm Thanh Vân vốn có rất nhiều người chớp mắt đã tản ra gần hết.
Nhiễm Thanh Vân rất hài lòng với phản ứng này của bọn họ, không cần ở gần loài người, ham muốn trong thiên tính của xác sống cũng dịu đi không ít.
Làm như ta muốn tiếp xúc với các ngươi vậy!
" Anh ổn chứ?" Phó Kim Phong không để tâm đến phản ứng của đám người, toàn tâm toàn ý lo lắng trạng thái bất thường của y, một tay cầm túi bánh, một tay sờ sau lưng Nhiễm Thanh Vân.
" Ổn." Nhiễm Thanh Vân cắn cắn môi, duy trì tư thế ôm chặt Phó Kim Phong, tận lực cảm nhận hơi ấm chỉ thuộc về lò sưởi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT