Nhiễm Thanh Vân lúc này cũng mới nhận ra mình chưa giới thiệu tên cho lò sưởi của mình.

Giới thiệu là bạn đồng hành nhưng không biết tên thì có chút.... Phó Kim Phong đành phải tự soạn ra một cái tên...

" Bạn đồng hành của tôi tên chỉ có một chữ Thiên."

Nhiễm Thanh Vân đột nhiên có tên mới trong sổ nợ:"..."

Ta vẫn thích làm mây hơn, làm mây rất tự do tự tại, muốn bay đi đâu thì bay, làm trời dẫu lớn cũng không rõ điểm cuối, muốn gì cần gì, thích gì ghét gì đều không rõ. Làm trời phải che chở cả thiên hạ, làm mây thì khác... mây chỉ cần che cho những thứ nó muốn che chở, bay tới những nơi nó muốn bay, cùng với gió dạo chơi khắp thế gian.

Nhiễm Thanh Vân không thích cái tên này, nhưng không thể trực tiếp kháng nghị, chỉ có thể âm thầm kháng nghị.

Lần sau gặp lò sưởi, chắc chắn ta sẽ giới thiệu tên đầu tiên, nếu không có ngày tên của ta sẽ thành Thổ mất.

" Phó Kim Phong?!" Kiều Nhất Quân nghe thấy cái tên này, đột nhiên sắc mặt hơi đổi.

" Anh biết tôi sao? Tôi chỉ là một viên chức bình thường thôi." Phó Kim Phong nhỏ giọng hỏi.

" Không... không biết, tôi nhầm thôi." Kiểu Nhất Quân mất tự nhiên xua tay.

Tiểu đội của Kiều Nhất Quân hiện tại chỉ còn lại bảy người, bọn họ đều mặc áo quân nhân, những người còn lại trong trung tâm thương mại thì đều là thường dân được đám người Kiểu Nhất Quân gặp được bên đường, bảo hộ ở đây.

Bọn họ vốn muốn đưa mọi người tới khu an toàn gần nhất, thế nhưng trên đường đi gặp phải rất nhiều xác sống, bị xác sống tấn công, giá trị vũ lực không đủ chống trọi, bọn họ chỉ có thể chọn biện pháp trốn tạm ở nơi này nghỉ ngơi, đợi qua vài ngày đám xác sống tách ra rồi, sau đó sẽ tiếp tục bảo vệ người dân lên đường.

" Vậy sao, thật trùng hợp, chúng tôi cũng là bị xác sống vây tới đây." Phó Kim Phong nét mặt hơi căng thẳng, gượng cười.

Lò sưởi không thích hợp nói dối, mỗi lần nói dối đều rất dễ nhận ra a.

Nhiễm Thanh Vân ở bên cạnh, âm thầm quan sát cử chỉ của Phó Kim Phong, đưa ra đánh giá.

" Cậu không cần lo lắng, nếu đã gặp chúng tôi ở đây, vậy thì cậu đi cùng chúng tôi luôn, chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cậu tới vùng an toàn gần nhất." Kiều Nhất Quân phong thái đĩnh đạc cực kì có trách nhiệm nói.

" Thật tốt..."

Phó Kim Phong còn chưa kịp nói hết câu, cổ tay đã bị siết chặt, Nhiễm Thanh Vân từ nãy vẫn còn yên lặng đứng ở đằng sau quan sát, hiện tại lại bày ra biểu tình cực kì không nguyện ý, nắm chặt cố tay Phó Kim Phong lôi đi.

" Này, anh làm gì thế?" Phó Kim Phong bị kéo, không dám phản ứng quá lớn, chỉ có thể thuận theo sau gặng hỏi nguyên nhân.

Nhiễm Thanh Vân kéo Phó Kim Phong đi xa đám người, lúc này mới lôi ra giấy bút viết lên:[ Em không được đi cùng bọn họ.]

" Tại sao?" Phó Kim Phong đáy lòng lộp bộp, tên xác sống này không thông minh tới mức đoán được việc y muốn nhờ việc tham gia vào đoàn người này để trốn khỏi y đó chứ?

[ Bọn họ đông người, sẽ rất phiền phức.]

" Hả?" Phó Kim Phong nhất thời không hiểu ý Nhiễm Thanh Vân cho lắm. Nhiễm Thanh Vân cũng không vội, cực kì kiên nhẫn viết chữ giải thích cho Phó Kim Phong hiểu.

" Anh sợ bọn họ sẽ gây rắc rối cho chúng ta sao?"

[ Ta sợ họ sẽ gây rắc rối cho em.] Đông người mà, lòng người là thứ vô cùng nhất, bình thường thì không sao, đến lúc không vừa ý bọn họ, chắc chắn sẽ rất đau đầu, lò sưởi lại tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không vui. Y không muốn điều đó xảy ra.

" Đừng lo, sẽ không có rắc rối đâu, dù sao đi đông người cũng sẽ an toàn hơn mà." Phó Kim Phong cẩn trọng đưa ra ý kiến.

[ Ta có thể bảo vệ tốt cho em... đi đông mới không an toàn.]

" Khoan nói về chuyện này vội, anh có thể nói cho tôi biết, tên của anh là gì không?" Không biết tên của anh ta, vừa rồi y đã rất hoảng đó.

[ Nhiễm Thanh Vân.]

" Âm thanh của mây? Cái tên Thiên tôi nghĩ ra cũng liên quan đó chứ! Thanh Thiên, âm thanh của trời." Phó Kim Phong ngượng ngùng chữa ngại.

[ Không liên quan.] Nhiễm Thanh Vân không vui nhíu mày.

Y không thích cái tên kia chút nào... bây giờ là Thanh Thiên sau này lại biến thành Thăng Thiên lúc nào không hay.

" Xin lỗi mà, tôi khi đó không biết tên của anh, đành phải tự bịa một cái, bây giờ cũng không thể sửa lại được...nhưng nếu anh không thích, tôi có thể qua bên kia..."

[ Không sao, em biết tên ta là được.]

" Cảm ơn anh nha! Đại nhân độ lượng." Phó Kim Phong đột nhiên thoải mái nói đùa một câu.

[ Qua bên kia chọn đồ.] Nhiễm Thanh Vân không để tâm, túm lấy tay Phó Kim Phong, kéo đến mấy gian quần áo.

Bởi vì đã có đám người tới trước, quần áo đều bị bới loạn, đương nhiên đám người kia không thể mang theo quá nhiều quần áo, cho nên vẫn còn lại phần lớn quần áo. Nhiễm Thanh Vân để Phó Kim Phong tùy ý chọn đồ, chính mình cũng chọn lấy vài bộ.

[ Cảnh cáo, mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm.]

Nhiễm Thanh Vân đang chọn đồ một bên:"..."

Nguy hiểm chỗ nào mà nguy hiểm?

Nhiễm Thanh Vân nhìn chằm chằm Phó Kim Phong đứng một bên chuyên chú chọn quần áo, không hề có bất kì giấu hiệu của sự nguy hiểm nào a. Không phải lò sưởi mắc bệnh nan y gì đó, đột nhiên phát tác lăn đùng ra chết nhé! Nếu thật sự như vậy, ta tới cũng không thể cứu được đâu.

[ Bên trong cánh cửa kia có xác sống, mục tiêu nhiệm vụ đang đứng gần đó! Đám xác sống trong kia ngửi thấy mùi của mục tiêu nhiệm vụ, đang điên cuống muốn phá cửa.] Hệ thống không để Nhiễm Thanh Vân tiếp tục bổ não lung tung nhanh chóng giải thích.

Vậy sao?

Nhiễm Thanh Vân tỏ vẻ đã hiểu, dừng lại việc chọn đồ, đi về phía Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong hơi khó hiểu nhìn anh.

[ Không có gì, em cứ tiếp tục chọn đồ đi, anh vào trong đây một lát.] Nhiễm Thanh Vân tiến tới cánh cửa được chỉ định, cẩn thận phá khóa, lưu loát đẩy cửa bước vào.

Vương Bội:[...]

Nhiễm Thanh Vân chỉ vào một lúc liền trở ra.

Còn căn nào có xác sống không? Chỉ nốt ra để ta dọn một thể.

Vương Bội:[...]

Chủ nhân làm cái gì vậy?

Viễn cảnh lãng mạn chủ nhân cầm tay mục tiêu nhiệm vụ chạy khỏi đám xác sống vừa hiện ra trong đầu hệ thống cứ như vậy tan biến không còn chút dấu vết...

Phó Kim Phong còn đang tò mò đứng bên ngoài cánh cửa nghe ngóng, thấy Nhiễm Thanh Vân phong thái điềm đạm bước ra khỏi phòng, muốn thử nhìn qua cửa để xem tình hình bên trong... có chuyện gì mà khiến xác sống này chui vào thần thần bí bí như vậy a?!!

Nhưng tốc độ đóng mở của Nhiễm Thanh Vân quá nhanh, Phó Kim Phong cơ bản không thể nhìn ra được gì.

" Anh làm gì trong đó vậy?" Nhìn không được, chỉ có thể thử dò hỏi xem sao.

[ Vô tìm giấy bút.] Nhiễm Thanh Vân đã chuẩn bị trước, không một vết xước giải thích.

" À!" Phó Kim Phong cảm thán, cẩn thận xếp ra mấy bộ quần áo mình đã chọn được, đưa cho Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân nhìn chút quần áo này, cực kì khinh thường:[ Chỉ có như thế?]

" Tôi chỉ chọn được mấy bộ này thôi."

[ Vậy chúng ta qua chỗ khác chọn.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play