" Gào..." Đám lò sưởi điên cuồng hướng về phía Nhiễm Thanh Vân gào thét.
Bọn nó không hiểu, lý do tại sao bọn chúng cùng là đồng loại vậy mà tên xác sống ngoại hình kì lạ này lại đánh bọn nó để cứu loài người kia?
Hành động của Nhiễm Thanh Vân thành công chọc giận đám xác sống xung quanh, bọn chúng điên cuống nhe hàm răng đen xì hôi thối về phía Nhiễm Thanh Vân điên cuồng gào thét, nhưng vẫn không từ bỏ việc tiếp cận Phó Kim Phong, không hề vứt đi mong muốn muốn xé xác Phó Kim Phong thành từng mảnh.
Phó Kim Phong trên tay cầm một cái gậy đánh gôn, phía trên đã dính rất nhiều máu đen hôi thối bẩn thỉu đã không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, y run rẩy lùi về phía sau tận lực duy trì khoảng cách với xác sống, thời điểm nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân lao tới quật ngã xác sống trước mặt, y kinh ngạc đến mở lớn mắt.
" Anh, cẩn thận." Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân tiếp thêm sức mạnh, cầm chắc gậy trong tay, đánh về xác sống gần nhất.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Muốn nhắc nhở em ấy chạy trước đi, lại phát hiện không thể nói được!
Nhiễm Thanh Vân nhìn Phó Kim Phong chằm chằm, sau khi xử lý xong con xác sống cuối cùng trong căn phòng, liền kéo tay Phó Kim Phong chạy xuống dưới.
Phải mau chóng trở lại trong xe, chạy khỏi nơi này là trước đã!
Nhiễm Thanh Vân khi xuống dưới lầu biểu thị:"..."
Đệch!
Bọn chúng tới đây từ khi nào mà đông vậy?
Nhiễm Thanh Vân nhìn đống xác sống đứng chật cứng ngoài cửa nhà, không còn cách nào chạy tới nơi đỗ xe nữa, cuối cùng chỉ có thể trước tiên kéo Phó Kim Phong leo trở lại tầng trên. Xác sống lục đục vừa kêu gào thảm thiết vừa chậm chạp bám theo sau.
Đây là kiểu nhà hộp điển hình, tầng ba là tầng cao nhất cũng bị một chuồng cọp bao kín. Muốn rời khỏi căn nhà này trước tiên phải phá hộp sắt ra trước. Nhiễm Thanh Vân đóng cửa ban công lại ngăn cản bước tiến của đám xác sống. mau chóng dùng linh khí phá vỡ lồng sắt.
* Rầm*
Cửa ban công lung lay muốn đổ, dường như không thể chịu nổi sức nặng của đám xác sống bên trong đè tới.
" Anh..." Phó Kim Phong ngập ngừng nắm chặt gậy sắt hướng Nhiễm Thanh Vân muốn nói lại thôi. Nhiễm Thanh Vân mím môi, túm lấy eo nhỏ của Phó Kim Phong, đưa ra ngoài chuồng cọp.
Trước hết vẫn nên để lò sưởi tránh xa tầm với của đám sinh vật khốn nạn kia đã.
Nhiễm Thanh Vân dễ dàng đưa Phó Kim Phong ngồi ổn định trên mái nhà.
* Rầm*
Cửa ban công chịu không nổi sức ép, đổ ấp xuống, đám xác sống ồ ạt tiến ra ngoài ban công.
" Nhanh!" Phó Kim Phong nằm bò xuống mái nhà, vươn tay xuống nắm lấy tay Nhiễm Thanh Vân, dùng sức muốn nhanh chóng kéo Nhiễm Thanh Vân lên cùng mình. Nhiễm Thanh Vân không muốn Phó Kim Phong bị thương, nằm bò xuống như vậy, rất dễ bị xây xước. Cánh tay bị Phó Kim Phong nắm chặt không dám dùng sức, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể dùng tay còn lại tóm vào mái nhà, dồn sức kéo cơ thể lên.
" Phù!" Kéo được Nhiễm Thanh Vân lên, Phó Kim Phong mệt mỏi nằm dài xuống mái nhà, thở phào một hơi. Nhiễm Thanh Vân yên lặng ngồi một bên nhìn chằm chằm Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong không hiểu vì sao bị nhìn:"..."
Bị nhìn chằm chằm như thế này, dù mặt có dày đến đâu cũng phải có chút ngại!
" Cái đó, cảm ơn anh đã cứu tôi." Phó Kim Phong biết ơn, ngập ngừng hướng Nhiễm Thanh Vân cảm ơn.
Nhiễm Thanh Vân không nói được, chỉ có thể lắc đầu đồng thời xua tay tỏ vẻ không có gì.
Phó Kim Phong nhận ra Nhiễm Thanh Vân không nói được, càng thêm ngại ngùng:" Anh... không nói được sao?"
Nhiễm Thanh Vân chậm rãi gật đầu khẳng định.
" Xin lỗi, tôi không cố ý." Phó Kim Phong cực kì hối lỗi, y không có ý động đến khuyết điểm của người khác..
Nhiễm Thanh Vân lắc đầu, dùng bộ quần áo sạch sẽ của mình giúp Phó Kim Phong lau đi những thứ bẩn thỉu dính trên mặt.
" Cảm... cảm ơn." Phó Kim Phong ngại ngùng cúi gằm mặt:" Anh không cần lau giúp tôi đâu."
Phó Kim Phong lơ đễnh chuyển tầm mắt xuống dưới chân.
" A!" Phó Kim Phong bất ngờ ngã về phía sau, run sợ kéo giãn khoảng cách với Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân sợ Phó Kim Phong vì mất thăng bằng mà bị ngã xuống, nhanh chóng bắt lấy Phó Kim Phong, giúp y giữ thăng bằng. Động tác của Nhiễm Thanh Vân càng làm cho Phó Kim Phong sợ hãi, y lắp bắp hướng về phía anh run rẩy cơ thể không ngừng bài xích:" Anh.. anh là xác sống...?"
Nhiễm Thanh Vân đáy lòng lộp bộp, sớm như vậy đã bị lò sưởi phát hiện rồi? Còn định giấu lò sưởi thêm một đoạn thời gian nữa mà!
Nhiễm Thanh Vân dựa vào tầm mắt của Phó Kim Phong, phát hiện bắp chân bị rạch một đường rất dài, lộ ra máu thịt thối rữa.
Nhiễm Thanh Vân không hề cảm thấy đau đớn:"..."
Đối diện với ánh mắt run sợ của Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân mặt không đổi sắc, sử dụng linh khí làm lành vết thương, vết thương dữ tợn ở trước mắt Phó Kim Phong bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại.
Phó Kim Phong sắc mặt trắng bệch nhìn Nhiễm Thanh Vân không rời mắt.
Nhiễm Thanh Vân không có cách nào nói chuyện. càng không thể lên tiếng giải thích cho lò sưởi:"..."
Y liếc mắt nhìn thấy đống mảnh vỡ rơi đầy dưới mái nhà, tùy tiện ngồi xuống với lấy một mảnh vỡ, trong tiếng gào thét điên loạn của đám xác sống bên dưới, Nhiễm Thanh Vân cẩn thận vạch từng nét xuống nền nhà. Hoàn thành đoạn văn, Nhiễm Thanh Vân liền túm Phó Kim Phong đang run sợ bên cạnh tới, để y nhìn dòng chữ khắc trên mái nhà.
[ Ta sẽ không hại em.]
Phó Kim Phong đọc được dòng chữ, biểu tình nghi hoặc nhìn Nhiễm Thanh Vân, chính là vẫn chưa tin tưởng vào câu nói của Nhiễm Thanh Vân lắm, nhỏ giọng hỏi lại:" Thật... thật sao?"
Nhiễm Thanh Vân quả quyết gật đầu.
Nhìn mặt ta đáng tin cậy như vậy sao có thể lừa ngươi? Ngươi có gì mà còn phải nghi ngờ nữa?
" Tôi..." Phó Kim Phong ngập ngừng, cho dù Nhiễm Thanh Vân có kiên định khẳng định đến đâu thì y vẫn còn chưa tin tưởng vào dòng chữ của y lắm.
Nhiễm Thanh Vân nửa cười tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong, từ trong túi áo lấy ra một con dao nhỏ đưa cho Phó Kim Phong, toàn bộ thân dao đều khắc những kí tự rất đặc biệt, đậm nét cổ xưa. Con dao ở trong tay Phó Kim Phong, đột nhiên phát sáng.
Phó Kim Phong sợ hãi, muốn buông con dao ra, lại bị Nhiễm Thanh Vân cưỡng ép giữ chặt.
[ Cầm lấy, đừng bao giờ để nó rời khỏi người.]
Phó Kim Phong bị ép, chỉ có thể nhận lấy:" Vậy... vậy khi nào anh cần, cứ nói với tôi..."
Nhiễm Thanh Vân chậm rãi gật đầu đáp ứng.
Hai người bọn họ ngồi trên mái nhà, đợi đến khi đám xác sống không đủ kiên nhẫn mà tản ra, mới rời khỏi mái nhà, tìm kiếm một cái xe.
[ Chủ nhân, ngài sao có thể mang nó theo tới đây vậy?] Xuyên không lần này chỉ có linh hồn đi qua, theo lý mà nói, chủ nhân sẽ không thể mang theo bất cứ đồ vật gì mới phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT