Có người đã từng nói với nó, "Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật."
Cả chủ nhân cũ và chủ nhân mới đều không có khả năng trở về sửa cho nó... nơi này lại chỉ có ba người biết nó, vậy thì... người duy nhất có thể sửa cho nó chính là... thiên đạo!
Vương Bội bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, nhưng nó vẫn cố giữ vững tinh thần, lục đục rời khỏi phòng lưu trữ thế giới, chạy đi tìm thiên đạo.
Thiên đạo ở bên kia mặt lạnh một đường chạy thẳng về phòng, màn hình điện tử vẫn không ngừng phát ra hình ảnh, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt lạnh băng khiến nó càng thêm dọa người. Đột nhiên, biểu cảm của thiên đạo có biến hóa, lông mày khẽ chuyển động một động cung nhỏ, ánh mắt luôn hướng về màn hình cũng di chuyển ra phía cửa.
Tiểu hệ thống tìm tới?
"Thiên đạo, ngài có ở trong đó không?" Vương Bội đập cửa.
Bình thường, Vương Bội luôn bị thiên đạo ngó lơ, đập cửa cả buổi sáng cũng không được người ta để ý, hoặc có bị để ý cũng là loại bị thiên đạo dùng thiên lôi đánh thừa sống thiếu chết.
Đây là lần đầu tiên, cánh cửa ở dưới đợt gõ cửa đầu tiên của Vương Bội chậm chạp mở ra.
Gương mặt thanh lanh lạnh lùng tựa ngọc ở trong trí tưởng tượng của Vương Bội, dần dần hiện ra.
Tính ra, đây là lần đầu tiên Vương Bội được nhìn thấy thiên đạo. Khí thế của Vương Bội ngay tại thời điểm nhìn thấy thiên đạo, tựa như bong bóng bị xì hơi, khí thế vốn to như mặt trời, nháy mắt đã xẹp thành đầu móng tay. Đối diện với thiên đạo, Vương Bội đột nhiên không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Thiên đạo nhìn hệ thống nhỏ vành tai đỏ chót cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng không nhịn được mà khẽ nhếch miệng thành một độ cong nhỏ.
Không đợi Vương Bội kịp nhìn thấy, thiên đạo ngay lập tức thu lại biểu cảm, giọng lạnh băng: "Có chuyện gì?"
Vương Bội bị dọa, lắp ba lắp bắp: "Cái... tôi... cái đó... muốn cảm ơn ngài."
"Chuyện gì?" Thiên đạo ngoài mặt lạnh tanh, giọng nói cũng lạnh tanh. Thái độ này của thiên đạo thành công tiếp tục dọa Vương Bội sợ hãi. Nhưng Vương Bội không hề biết, bên trong gương mặt lạnh tanh kia là một nội tâm cười trên nỗi đau của người khác.
"Ngài, có phải ngài đã sửa cho tôi không?" Vương Bội lấy hết can đảm, nói ra thắc mắc của mình.
"Sửa cái gì?" Thiên đạo giả ngu, nửa tựa vào cửa, từ trên cao chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ nhỏ của Vương Bội. Tại sao bao nhiêu lâu nay, y lại không phát hiện ra trên đời vẫn còn một thứ đáng yêu như thế nhỉ!
Nó quá tùy tiện rồi, nếu không phải thiên đạo sửa cho nó, thì nó phải làm thế nào đây? Chết rồi, liệu có bị thiên đạo dùng thiên lôi đánh hỏng không?
Thiên đạo nhìn dáng vẻ lắp bắp không biết nói thế nào của Vương Bội, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ.
"Xin, xin lỗi, tôi nhầm người." Vương Bội lo sợ, chân nhanh hơn vi xử lý, xoay lưng muốn chạy.
Vương Bội:"..."
Tại sao nó dùng hết tâm sức để chạy nhưng cơ thể nó không di chuyển được chút nào thế nhỉ?
Thiên đạo tóm lấy cái cổ áo của Vương Bội, nhìn Vương Bội cắm đầu cắm cổ chạy, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Vương Bội:"..."
Hình như nó vừa mới nghe thấy tiếng cười vào mặt của ai đó, nhưng mà ở đây ngoài tên thiên đạo ngàn năm băng lãnh kia thì chỉ có một mình nó a. Nó không có tâm tư để cười, thiên đạo kia chắc chắn không thể cười, vậy thì chỉ còn một cách lý giải duy nhất, nó nghe nhầm! Đúng, chắc chắn là nghe nhầm.
Vương Bội tự thôi miên mình, tiếp tục cắm đầu vào chạy.
"Ngươi..." Đỉnh đầu một lần nữa truyền tới tiếng nói lạnh lẽo của thiên đạo, Vương Bội tựa như con rùa nhỏ, khẽ rụt đầu về sau.
"Ngài, ngài có gì muốn nói ạ?" Vương Bội mỗi ngày đều ao ước được nhìn thấy thiên đạo, hôm nay nhìn được rồi lại hận không thể chạy về phòng nhỏ mà trốn tránh ánh mắt lạnh lẽo kia.
Đối diện với bộ dạng chim cánh cụt của Vương Bội, Thiên Đạo phải dùng toàn bộ định lực cả đời ra để ngăn cánh tay không vươn ra làm loạn trên mặt của hệ thống nhỏ.
"Ta sửa ngươi thì làm sao?" Thiên đạo lạnh nhạt.
Vương Bội:"..."
Vi xử lý của nó vẫn chưa sửa được hoàn toàn đúng không? Tại sao hôm nay lúc nào tai cũng xuất hiện ảo giác hết vậy?
Vương Bội run sợ: "Ngài, ngài vừa nói gì?"
"Ta nói, ta sửa cho ngươi, thì ngươi định báo đắp như thế nào?" Thiên đạo kiên nhẫn lặp lại một lần.
"Tôi... ngài..." Vương Bội không biết phải phản ứng thế nào trước câu nói đầy đáng sợ của thiên đạo, vi xử lý không đủ dùng, miệng nhanh hơn não nói tiếp: "Vậy, tôi có thể dùng thân báo đáp không?"
Nó không có thứ gì giá trị, chỉ có cái thân xác này thôi.
Thiên đạo cũng chỉ đợi có vậy, lập tức túm lấy cổ áo Vương Bội xách nó lên như xách một con mèo nhỏ, lạnh giọng: "Được."
Vương Bội:"..."
Thiên đạo đại nhân, ngài có phải đang hiểu nhẩm thứ gì rồi không?
Nó không phải có ý này đâu...
Đừng... "Đừng cởi nữa."
Làm sao có thể vừa bày ra bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc này, vừa vươn tay lột đồ nó vậy cơ chứ!
"Dừng tay, đại, đại nhân..." Vương Bội khó khăn túm chặt lấy mảnh y phục cuối cùng trên cơ thể, khó khăn mở miệng cầu xin.
"..." Thiên đạo có lẽ nghe không thấy, hoặc là nghe không hiểu, một tay y túm lấy hai cổ tay của Vương Bội, kéo lên trên đầu cố định lại, một tay túm lấy y phục, một đường xé rách.
Vương Bội:"...ưm... ưm... ưm..."
Ngài thật sự là hiểu nhầm rồi, tôi nói lấy thân báo đáp không phải là loại này đâu a...
Ý của nó vốn là nó có thể dùng vi xử lý của mình để giúp thiên đạo quản lý mấy việc diễn ra trong các thế giới, như vậy có thể giảm bớt khối lượng công việc cho ngài mà thôi...
ý của nó, thật sự không phải là cái loại lấy thân báo đáp kiểu này đâu mà...
"A..."
Chủ nhân, xin lỗi, lần sau phải ngờ ngài tìm một cái thân thể khác cho tôi rồi! Sau lần này, chắc chắn thân thể này sẽ không dùng nổi nữa.
" Hu hu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT