" Đại Đại yên tâm, ta không phải tra nam... chắc chắn sẽ không bỏ rơi ngươi."
" Ngươi nghe, nghe thấy?"
" Thật xin lỗi, vốn không muốn dọa ngươi sợ, Đại Đại đừng lo, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện nữa."
" Ngươi, ngươi, ngươi..."
" Ta khi đó mặc dù có thể nghe thấy, có thể cảm nhận được nhưng làm cách nào cũng không thể mở mắt, không thể nói chuyện, ta không phải cố ý lừa dối ngươi, ngươi cũng không cần thẹn thùng, những lời đó ta sau này đều nhớ kĩ, chắc chắn sẽ không bỏ ngươi lại, sẽ không phụ ngươi."
" Ta, ta, ta. Ta có gì mà phải ngại, lời ta muốn nói đều nói rồi, nếu ngươi dám một lần nữa bỏ lại ta, ta sẽ độc chết cả nước của ngươi."
" Được được, ta sẽ không bỏ lại ngươi, không phải vì mạng sống của người ngoài, là vì ngươi nên ở lại."
Là ai đã hứa sẽ không bỏ y lại?
Phó Kim Phong mờ mịt nhìn mặt biển, lại ngây ngốc nhìn vảy cá rực sáng. Y vốn tu luyện không đủ, việc hóa thành hình người với y hiện tại không khác gì mơ ước. Nếu dốc lòng tu luyện, muốn hóa hình cũng là 30 năm sau, 30 năm sau,... vòng đời của nhân loại rất ngắn ngủi, 30 năm nữa, liệu người đó có còn không?
Phó Kim Phong không nhịn được mà tiếc nuối.
Khoan đã!
Phó Kim Phong dường như nhớ ra thứ gì đó, đuôi cá xinh đẹp một lần nữa chìm vào mặt nước, đại dương lăn tăn gợi sóng, rất nhanh xóa bỏ dấu vết của Phó Kim Phong.
- ---
Phó Kim Phong vừa rời đi chưa được bao lâu, Nhiễm Thanh Vân đã tỉnh lại, mới mở mắt liền phát hiện cơ thể mình bị phơi dưới ánh nắng đã sắp biến thành con cá khô, y đang nằm trên một hòn đảo nhỏ toàn đá là đá, xung quanh lại toàn là nước, để tìm lấy sự sống, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể trước tiên lôi Bất Vong ra trước.
Hôm qua hình như ta có gặp qua lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân nhớ lại nhiệt độ đặc biệt chỉ có thể là lò sưởi xuất hiện trong lúc mình hôn mê, lộ ra biểu cảm mờ mịt. Y có thể xác định đó chắc chắn không phải ảo giác, vậy tức là lò sưởi đưa y tới hòn đảo đó!
Nhưng làm thế nào lò sưởi có thể trùng hợp như vậy cứu được y? Tại sao đem y tới đây rồi, lò sưởi lại bỏ y lại rồi rời đi?
Đừng nói là lò sưởi ở vị diện lần này làm hải tặc nhé!
Nhiễm Thanh Vân bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, tự bổ não một vòng, khó khăn đẩy đi suy nghĩ kia.
Lò sưởi hiền lành đáng yêu như vậy, cho dù có lưu lạc, chắc lò sưởi sẽ không đi đến bước đường đó đâu ha?!
Nhiễm Thanh Vân tự mình bổ não đưa ra mấy trường hợp, sau khi nghĩ tới nghĩ lui cũng không xác định được thân phận nào phù hợp nhất đành tự mình đưa ra phương án tác chiến trước.
Truyện Gia ĐấuY bây giờ đã bị quân đôi hoàng tộc ném đi, tức là không cần trở về cái nơi đó làm cận vệ nữa, tránh được một đống phiền phức... lò sưởi xuất hiện ở biển, rất có khả năng sẽ sống ở mấy làng trài ven biển... cho dù là hải tặc, thì Nhiễm Thanh Vân tới mấy làng ven biển nghe ngóng có lẽ cũng sẽ nghe được tin tức của lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân muốn tìm lò sưởi, vậy cứ tới mấy nơi đó sống trước, từ từ dò hỏi.
Ngay từ khi bắt đầu, Nhiễm Thanh Vân đã nhận định, đây chỉ là một thế giới cổ đại bình thường... y vậy mà lại bỏ ra một chi tiết to lớn, nếu đây thật sự là cổ đại bình thường, vậy thì lúc y cưỡi Bất Vong từ biển về đất liền, chắc chắn đã bị thiên đạo phát hiện... có điều, Nhiễm Thanh Vân mải suy đoán thân phận có lò sưởi, nhất thời không chú ý đến chi tiết này.
- --
Sáng tinh mơ hôm ấy, người dân làng chài ven biển đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên ngũ quan tinh xảo, mái tóc xanh dương tựa nước biển, con ngươi xanh ngọc, làn da trắng sáng kì lạ xuất hiện bên bờ biển. Thiếu niên đối với mọi thứ rất xa lạ, đối với những người muốn tiếp cận cũng cực kì bài xích... bọn họ không biết phải làm sao, nhưng dường như thiếu niên đó bị mất trí nhớ, thứ gì cũng không nhớ.
Phó Kim Phong ngồi trong một túp lều nhỏ của dân chài, mặc trên người y phục được làm bằng vải thô kệch nhưng y phục đó không thể làm giảm đi nét đẹp tuyệt trần của y. Thật ra Phó Kim Phong cũng không phải bị mất hoàn toàn trí nhớ, những kí ức liên quan đến đại dương y đều nhớ còn mục đích muốn lên bờ của mình thì y lại quên mất.
Dưới đáy biển sâu có một bí thuật sau khi tu luyện có thể giúp biến đuôi cá thành chân trần, có thể giúp người cá tu luyện tùy ý biến đổi, đi lại thuận tiện trên mặt đất... nhưng bí thuật đó cũng có tác dụng phụ đó chính là việc tu luyện bí thuật sẽ khiến người tu luyện mất đi một phần kí ức, mỗi người tu luyện sẽ mất đi những phần kí ức khác nhau, mà ký ức bị mất của Phó Kim Phong lại trùng hợp liên quan đến Nhiễm Thanh Vân.
Kể ra Nhiễm Thanh Vân cũng thật xui, đều là sống ở làng chài, Nhiễm Thanh Vân lại sống ở làng chài đối diện nơi Phó Kim Phong xuất hiện, cách một eo biển dài, bình thường Nhiễm Thanh Vân lại ít khi nghe ngóng mấy cái tin tức bên ngoài, đến khi Nhiễm Thanh Vân nghe được tin tức từ mĩ nhân xinh đẹp nào đó, chạy tới thử xem có phải lò sưởi nhà mình không, thì mĩ nhân đã bị lôi về kinh thành làm tiệp dư bước vào hoàng cung rồi.
Phó Kim Phong vốn không có ý định đi theo, nhưng cờ hiệu của quân đội hoàng tộc khiến Phó Kim Phong cực kì ấn tượng, bán tín bán nghi cái cờ đó liên quan tới việc mình lên bờ, cho nên mới mạnh dạng theo người ta đi về. Phó Kim Phong ngây ngây ngô ngô, tiểu công công tuyển tú vớ được hòn ngọc quý, vui đến cười típ hai mắt.
Nhiễm Thanh Vân chạy tới làng chài Phó Kim Phong xuất hiện, nghe thấy tin đó cũng không ngay lập tức đuổi theo, đứng thẳng nhìn ra biển, đại não liên tục đưa ra cân nhắc.
Y không biết người đó có phải lò sưởi hay không, nhỡ may y rời đi, lò sưởi mới xuất hiện ở bờ biền thì sao.