" Được rồi, em đó là em muốn đấy, làm xong đừng có mà hối hận, anh đâm chết em." Nhiễm Thanh Vân thấp giọng.
Nhiễm Thanh Vân cúi đầu sốc lấy Phó Kim Phong, để y kẹp chặt lấy eo mình, dùng tư thế mặt đối mặt, vừa để Phó Kim Phong thoải mái hôn, vừa bế y đi vào phòng ngủ.
Thật sự không muốn giấu, y đến bây giờ vẫn không hiểu lò sưởi cương quyết muốn làm mấy cái chuyện không cần thiết này để làm gì. Cứ cho là giống như hệ thống nói, y là nhân loại bình thường, có nhu cầu sinh lý... vậy thì nhu cầu sinh lý đó vẫn có thể tự mình dùng tay giải quyết mà? Mỗi ngày đều ôm tư tưởng bệnh hoạn với một xác sống, thật sự không có gì vui cả.
[ Chủ nhân, tốt nhân ngài lên im đi... đừng nghĩ gì cả... suy nghĩ của ngài... để người khác đọc được, bọn họ chắc chắn sẽ lao tới bổ đôi đầu ngài ra đó.]
Đột nhiên muốn giết ta làm gì? Ta đâu có hại bọn họ? Với lại, bọn họ không đủ năng lực, ta không sợ.
[ Chủ nhân, ngài im miệng đi.]
Ngươi không nói ta không nói, làm gì có ai biết ta đang nghĩ cái gì chứ!
- ---
Tui biết, như vậy đã được chưa hả?
Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, ta lấy thân phận trưởng bối khuyên con một câu... tốt nhất là yên lặng làm tình cùng con ta đi... con rể còn cứ tiếp tục suy nghĩ nữa... đám đọc giả nhịn đói nâu năm kia sẽ lao vào cắn xé đến vụn xương cũng không còn mất.
Trái tim mong manh dễ vỡ đầy lương thiện này đang rất sợ hãi đó!
Mặc dù là xác sống, nhưng không phải là không thể làm mấy cái chuyện trên giường kia, y chỉ cần đảm bảo khi làm không để dịch thể của mình dính vào người đối phương là được... biện pháp đơn giản và an toàn nhất, chính là đeo bao cao su.
Nhưng mạt thế thế này... lấy đâu ra bao cao su?
Nhiễm Thanh Vân đặt cái con người say mèm đang làm loạn điên cuồng lên giường, bởi vì Phó Kim Phong bám chặt không buông, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể cùng Phó Kim Phong nằm xuống, sau đó mới từ từ gỡ người ra.
" Ngoan, để anh cởi áo cho em." Nhiễm Thanh Vân nhỏ giọng thủ thỉ, tay không ngừng gỡ cánh tay đang bám chặt trên cổ mình ra.
" Không muốn... Nhiễm Thanh Vân, anh là đồ khốn nạn." Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ kiên quyết bám chặt lấy người, dù Nhiễm Thanh Vân có ra sức gỡ như thế nào cũng không chịu buông tay.
" Sao? Không cởi đồ thì làm tình thế nào được?" Nhiễm Thanh Vân rốt cuộc vẫn không hiểu được mạch não của lò sưởi nhà mình.
" Làm tình?" Phó Kim Phong mơ hồ, nghe được hai từ này trong miệng Nhiễm Thanh Vân, cơ thể vốn nằm bẹp dưới giường bất ngờ ngồi bật dậy.
" Em làm cái gì thế?" Nhiễm Thanh Vân suýt chút nữa bị động tác lớn của Phó Kim Phong đập trúng, tâm tình liền không mấy dễ chịu.
" Cởi đồ a!" Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường, động tác vụng về bắt đầu tự mình cởi áo.. chỉ trong ba giây đã có thể tự mình lột áo ra rồi... sau khi cởi xong áo, Nhiễm Thanh Vân phát hiện Phó Kim Phong liền ngồi im như tượng, đấu hơi cúi.
" Sao vậy?" Nhiễm Thanh Vân lo lắng lò sưởi lại xảy ra chuyện gì, bò tới bên cạnh. " Sao lại ngừng lại? Hối hận rồi?"
Đến quần cũng không dám cởi, còn luôn miệng đòi làm tình??
Phó Kim Phong ngồi duỗi thẳng chân trên giường, mắt nhìn chằm chằm cúc quần, mặt nghẹn đến đỏ au, y thấy Nhiễm Thanh Vân tiến tới, ánh mắt càng trở nên uất ức:" Em không biết cởi nó... hu hu."
Nhiễm Thanh Vân đối với việc lò sưởi chỉ vì không biết cách cởi cúc quần mà òa khóc:"..."
Quả nhiên não y bị hỏng rồi mới cùng lò sưởi đang say thành cái bình rượu nhỏ dây dưa không rõ.
Nhiễm Thanh Vân tiến tới ôm người vào lòng, ôn nhu:" Không sao không sao, anh cởi giúp em."
" Vậy anh mau cởi giúp em đi." Phó Kim Phong hướng Nhiễm Thanh Vân, phồng má nói.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Mọe ơi, quá đáng yêu rồi!
Sau khi giúp Phó Kim Phong cởi được quần, Nhiễm Thanh Vân còn chưa kịp làm ra động tác tiếp theo, vạt áo đã bị người khác xé toạc.
Nhiễm Thanh Vân nhìn chằm chằm thủ phạm vẫn còn đang nắm chặt mảnh áo của y chưa vứt đi... thật sự không biết phải phản ứng ra sao.
" Em giúp anh cởi." Phó Kim Phong không đợi Nhiễm Thanh Vân kịp phải ứng, ném mảnh áo trên tay xuống đất, bắt đầu mon men đánh chủ ý lên quần của Nhiễm Thanh Vân.
" Em nói em không biết cởi mà, để anh tự làm là được rồi." Nhiễm Thanh Vân nhỏ giọng vỗ về Phó Kim Phong.
Vật tư khan hiếm, quần áo cũng chỉ có vài bộ, không thể để cái quần này rơi vào cảnh ngộ như chiếc áo kia... được... được...
" Phó Kim Phong, em làm gì vậy hả..." Nhiễm Thanh Vân thật sự không biết phải làm gì với con ma men này nữa rồi.
Phó Kim Phong không hiểu vì sao người trước mặt lại lớn tiếng với mình, sau khi ném chiếc cúc rơi dưới giường đi, mới cẩn thận giúp Nhiễm Thanh Vân cởi quần xuống:" Em chỉ giúp anh cởi quần thôi... ưm..."
Má đột nhiên bị véo đau, Phó Kim Phong dùng ánh mắt ngập nước đầy uất ức nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân.
Chỉ là cởi đồ đã gian nan như vậy rồi!
- ---
bão rồi nhé! Đến đây, đến đây thôi... tiểu bảo bối sẽ quay lại vào ngày mai. Vì bão nên từ mai đến cuối tháng, môiz ngày 1 chương. Không cần cảm ơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT