Phó Kim Phong sống sót, nhưng mất đi chân phải, trở thành một kẻ tàn tật... cả đời còn lại, gắn liền với xe lăn. Phó Kim Phong không còn mạnh mẽ nhưng không hoàn toàn mất đi giá trị, y là dị năng giả hệ thủy... là nguồn cung cấp nước cho căn cứ.
Chuỗi ngày tiếp sau đó, Phó Kim Phong không khác gì một con bò sữa... mỗi ngày đều phải dùng toàn bộ dị năng, cung cấp nước uống cho căn cứ.
Mới đầu, y vẫn luôn cảm thấy đó là may mắn bởi vì y vẫn còn giá trị, vẫn còn có thể cống hiến cho căn cứ. Mỗi ngày đều phải sử dụng toàn bộ dị năng chuyển thành nước sạch, kiệt sức, mệt mỏi trở về căn phòng nhỏ được cấp. Mỗi ngày đều có người mang thức ăn, nước uống để duy trì sự sống.
Được sống, được cống hiến, đối với một người quân nhân hết lòng vì đại cục như Phó Kim Phong đó chính là mong muốn lớn nhất.
Cho đến một ngày, đại tướng đến tìm y.
Vị đại tướng này tuổi tác không lớn, ngồi đến vị trí này một phần là do thực lực tốt, một phần là do hoàn cảnh tốt... Phó Kim Phong rất ngưỡng mộ người này, còn xem y là tấm gương để học hỏi. Nhưng gã lại nghĩ khác, sự tồn tại cường đại của Phó Kim Phong chính là cái gai trong mắt gã. Y còn mạnh mẽ, còn được nhiều người ca tụng... vị trí của gã sẽ càng lung lay.
Cho nên gã lợi dụng quyền lực, sắp xếp cho Phó Kim Phong những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, còn ở phía sau âm thầm tính kế... sau bao nhiêu lần thất bại, cuối cùng cũng đã thành công một nửa. Nói là thành công một nửa, bởi vì Phó Kim Phong ngoài mong muốn được nhóm khác cứu sống.
Cũng may, Phó Kim Phong dù được cứu trở về nhưng cũng bị thương nặng, gã đã mua chuộc bác sĩ để bọn họ giúp gã cưa đi chân phải của y, biến y thành một người tàn tật suốt đời.
Phó Kim Phong biết được mọi chuyện, là bởi vì cái hôm gã tới tìm y đã nói cho y nghe tất cả, y biết gã làm vậy là để khiến y đau khổ, ép y tự mình từ bỏ mạng sống... nhưng mạng sống này của y là được đánh đổi bởi mạng sống của đồng đội, y đương nhiên sẽ không vì chút cú sốc đó mà từ bỏ...
Gã không đạt được mục đích, liền chuyển sang trà đạp thân thể cùng nhân phẩm của y, gã đạp lên hết thảy mọi thứ, dẫm y ở dưới chân, không cho y phản kháng, cũng không cho y ngẩng đầu.
Nhiễm Thanh Vân sau khi nghe Phó Kim Phong kể chuyện, việc đầu tiên chính là nghĩ xem trong danh sách giết người sáng nay có tên nào quân hàm đại tướng không.
Được rồi, chắc chắn không bỏ sót tên nào, trong danh sách sáng nay không có ai mang quân hàm đại tướng cả! Nếu mà có thật đi nữa, một đại tướng bị giết, khu an toàn chắc chắn sẽ không yên bình như hiện tại.
" Anh ta tên gì? Anh giúp em giết hắn." Dám dọa lò sưởi sợ, đáng chết.
" Không... không cần đâu, dù sao anh ta cũng chưa làm gì em." Phó Kim Phong xua tay ngăn cản.
" Sao lại không làm gì? Em có biết vừa rồi em đáng sợ như thế nào không hả? Một mình đập loạn cả phòng, còn cầm dao đi linh tinh nữa... đến anh còn suýt nữa bị em chém chết rồi đó!"
" Thật sao? Xin lỗi, em không cố ý."
" Không phải lỗi của em, lỗi là do tên khốn dọa em kia kìa."
" Thật sự là không cần giết anh ta đâu, dù sao cũng có anh ở đây rồi, chắc chắn anh sẽ bảo vệ em, anh ta sẽ không có cơ hội làm hại em đâu... đúng chứ?"
" Đương nhiên là bảo vệ em, không những bảo vệ, còn bảo vệ thật tốt nữa." Nhiễm Thanh Vân khẳng định chắc nịch.
" Vậy là được rồi!" Phó Kim Phong không có ý định sẽ nói danh tính tên đại tướng kia cho Nhiễm Thanh Vân biết, bởi vì Phó Kim Phong chắc rằng, một khi Nhiễm Thanh Vân biết được danh tính, cho dù đối phương có là tổng thống hay chủ tịch nước đi chăng nữa y vẫn sẽ giết chết hắn.
Có thể kể chuyện này ra ngoài, chia sẻ nó với người khác... đã giúp y dễ chịu lên không ít, như vậy là đủ rồi.
Lò sưởi không muốn tiết lộ danh tính, Nhiễm Thanh Vân cũng không muốn bắt ép, sau này từ từ điều tra cũng được. Y tin số đại tướng trẻ tuổi trong câu kể của Phó Kim Phong chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngon tay mà thôi.
Nhiễm Thanh Vân vẫn còn một cái nhiệm vụ thiết lập trật tự thế giới mới cần được hoàn thành, sau khi vạch ra rất nhiều phương án thực hiện, cách thức thực hiện, y cuối cùng chỉ còn lại hai cách dễ dàng nhất.
Bởi vì việc tiêu diệt toàn bộ xác sống và đưa con người trở về thời kìa trước mạt thế là chuyện cực kì nan giải, muốn nhanh chóng đưa con người tới giai đoạn thiết lập trật tự thế giới thì cần phải để xác sống và con người trung sống hòa bình.
Hai cách Nhiễm Thanh Vân nghĩ ra đều hướng theo điều này.
Thứ nhất, cố gắng thăng cấp trở thành vua xác sống, đoạt lấy khả năng điều khiển xác sống cấp thấp hơn, hình thành một chuỗi quản lý, từ đó giúp xác sống và con người chung sống hòa bình. Đối với cách này, yêu cầu đặt ra là Nhiễm Thanh Vân cần đi theo cách thăng cấp bình thường của xác sống: Hấp thụ tinh thạch não dị năng giả và ăn thịt người. Lò sưởi chắc chắn sẽ không đồng ý cho y làm theo cách này.
Thứ hai, đợi vua xác sống xuất hiện, sau đó trực tiếp thu phục nó, bắt nó phải làm việc theo ý mình. Phó Kim Phong rất tán thành với cách này, Nhiễm Thanh Vân cũng thích cách này hơn, dù sao thì cũng bớt được rất nhiều phiền phức.
Hiện tại mới là gần ba tháng sau mạt thế, vua xác sống cũng sẽ không xuất hiện sớm như vậy, nếu đã chọn theo cách hai... vậy thì đành nằm chơi ngồi chờ vua xác sống xuất hiện thôi.
Nhiễm Thanh Vân không được nằm chơi theo kế hoạch cảm thấy:"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT