Hứa Tuệ Tuệ dừng cười, đôi mày liễu tinh xảo khẽ nhếch lên, hai mắt trong suốt ngập nước, sau đó giữ chặt tay của anh, đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình.
Sắc mặt Lục Thần Vũ khẽ tối lại, tránh khỏi đôi bàn tay nhỏ, định cởi mấy cái cúc áo của cô.
“Lục tiên sinh, rất xin lỗi, hôm nay tôi tới tháng rồi.”
Hứa Tuệ Tuệ lên tiếng.
Lục Thần Vũ cứng đờ: “Em nói gì cơ?”
“Tôi tới tháng, cho nên lúc nãy làm bẩn quần của anh rồi.”
Hứa Tuệ Tuệ lặp lại.
Khuôn mặt tuần tú của Lục Thần Vũ đen sì, cánh tay hữu lực kéo cô vào trong ngực mình: “ Hứa Tuệ Tuệ, em tới tháng mà còn dám trêu ghẹo tôi, em ngứa da rồi hả?”
Hứa Tuệ Tuệ cảm thấy anh đang tức giận thật sự, cũng không dám nhổ lông trên đầu cọp, vội túm bàn tay lớn của anh đặt trên bụng mình: “Tôi tới tháng thật mà, hôm nay anh không gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng sẽ không chọc anh đâu, anh đừng tức giận, bụng tôi có chút không thoải mái.”
Nghe thấy cô nói bụng không thoải mái Lục Thần Vũ chỉ có thể nhịn lại, bàn tay đặt trên bụng cô khẽ xoa vài vòng: “Có đau không?”
“Không đau, chỉ hơi chướng chướng nên không thoải mái thôi.
Lục tiên sinh, có một việc cần nhờ anh.”
“Nói đi.”
“Có thể mua cho tôi một gói… băng vệ sinh không?”
Băng vệ sinh? Lục Thần Vũ nhíu mày, anh chưa từng mua thứ này bao giờ, cho nên cự tuyệt nói: “Tôi không đi.”
Hứa Tuệ Tuệ tránh khỏi lồng ngực anh, ngồi bật dật, bàn chân nhỏ trắng trẻo khẽ đá vào người anh: “Lục tiên sinh, nhờ anh đó, anh mau đi đi, nếu không lát nữa ga giường của anh sẽ bị nhiễm bẩn đấy.”
Lục Thần Vũ cũng ngồi dậy, cô đá còn không đau chút nào, chỉ giống như móng vuốt con mèo cào qua, anh nhíu mày nhìn xuống mắt cá chân tinh tế của cô: “Em lại đá tôi?”
Hứa Tuệ Tuệ vội vàng rụt chân lại.
Sợ cô lạnh, Lục Thần Vũ nhét chân cô vào trong chăn, sau đó đứng dậy, đi thay quần áo bần trên người, sau đó đi mua băng vệ sinh.
Cố Đại đi công tác, đêm mới trở về, vừa tới quán bar 1949.
Hoắc Tử vội chạy ra đón, còn nhiệt tình kể lại mọi chuyện trong sương phòng hôm nay cho Cố Đại nghe, sau đó hiếu kì hỏi: “Anh Đại, anh nói xem chị dâu gả thay này rốt cuộc là mặt mũi xấu xí hay đẹp tựa thiên tiên vậy?”
Cố Đại còn chưa lên tiếng, lúc này Lục Thần Vũ vừa từ bên ngoài đi vào, bên trong đã đổi một chiếc sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dài có mũ, cảm giác tươi trẻ như một cậu thiếu niên.
Trong tay Lục Thần Vũ còn ôm một bọc túi.
“Nhị ca, anh ra ngoài mua thứ gì vậy, sao không bảo thuộc hạ mua cho?”
Hoắc Tử hỏi.
Lục Thần Vũ không nói chuyện.
Cố Đại quan sát cái túi, yếu ớt nói: “Hình như đây là băng vệ sinh của phụ nữ?”
Hoắc Tử há hốc mồm: “Hả… Gì cơ? Nhị ca, anh đi mua băng vệ sinh cho ai, mả mẹ nó, sao anh lại phải đi mua thứ này?”
Cố Đại nhiều lời khiến Lục Thần Vũ không vui, thế nhưng anh lại quan sát anh ta một chút: “Hình như cậu rất quen thuộc với thứ này, từng mua cho người phụ nữ nào rồi à?”
Lần này thì Cố Đại không nói gì nữa. Lục Thần Vũ đi lên tầng.
“Anh Đại, Nhị ca vừa cãi lộn xong nên mới tới đây, mà bây giờ là tình huống gì vậy, Nhị ca tự giận dỗi hai ngày là hết, đêm hôm khuya khoắt như này lại đi mua băng vệ sinh cho chị dâu, em thấy Nhị ca đã bị người chị dâu này nắm trong tay rồi.”
Lục Thần Vũ trở về phòng tổng thống, Hứa Tuệ Tuệ đã đi tắm rửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT