Sau khi mọi người giải tán, Hứa Lộc Ngôn mới đỡ Lý Tiểu Dao dậy: “Con không sao chứ?”
Lý Tiểu Dao lắc đầu: “Con không sao.”
“Như vậy đi, chú đi đặt một căn phòng, con đi vào rửa mặt trước đi, chú sẽ kêu người mua cho cô bộ đồ khác, sau đó con đến bệnh viện kiểm tra một chút, chú thấy trên người cô có rất
nhiều vết thương.”
Lý Tiểu Dao kinh ngạc nhìn Hứa Lộc Ngôn, trước giờ tuy vẫn đi theo Hứa Thiên Huệ nhưng cô ta rất ít khi tiếp xúc với Hứa Lộc Ngôn, bây giờ mới biết Hứa Lộc Ngôn lời nói bất phàm, ôn nhã hữu lễ.
Lý Tiểu Dao khẽ cúi đầu xuống nói lời cảm ơn: “Vâng.”
Hứa Lộc Ngôn đem thẻ phòng đưa cho Lý Tiểu Dao liền đi xã giao, Lý Tiểu Dao đi vào bên trong, đây là phòng tổng thống.
Lý Tiểu Dao chưa từng được ở trong phòng tổng thống bao giờ, nơi này xa hoa tới mức khiến cô ta cảm thấy như mình đang ở trong cuộc sống quý tộc thượng lưu vậy, lát sau, thư ký của Hứa Lộc Ngôn tới, đưa cho cô ta một bộ quần áo.
Lý Tiểu Dao liếc nhìn nhãn hiệu, là một món hàng hiệu nước ngoài.
Cô ta đi vào phòng tắm bật vòi hoa sen lên, cọ rửa sạch sẽ mọi dấu vết ô nhục cào cấu do Hứa Thiên Huệ lưu lại, sau đó đứng rửa mặt trước gương.
Cô ta nhìn gương mặt của mình trong gương, trên đó còn in hằn một dấu bàn tay màu đỏ, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp mỹ
mạo tươi tắn của thiếu nữ.
Nhớ tới khuất nhục hôm nay, cô ta nắm chặt tay lại, bởi vì xuất thân bần hàn, cho nên tất cả mọi người đều có thể đánh chửi cô ta.
Cô ta không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, hiện tại có một cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt, cuộc sống thượng lưu mà cô ta mong ước có thể chạm tới tay.
Cô ta muốn ở bên cạnh Hứa Lộc Ngôn.
Chỉ cần nghĩ tới sau này mình sẽ trở thành Hứa phu nhân, trở thành mẹ kế của Hứa Thiên Huệ và Hứa Tuệ Tuệ, thì máu tươi trong người cô ta liền muốn sôi trào.
Sau khi Hứa Lộc Ngôn kết thúc tiệc xã giao liền trở về phòng tổng thống, ông ta uống rất nhiều rượu, cả người đầy mùi rượu cứ thế ngã xuống giường.
Lúc này điện thoại di động vang lên, là Triệu Uyển Nhan gọi tới.
Hứa Lộc Ngôn không nghe máy, từ lần trước ở bên ngoài khách sạn Đế Hào ông ta cho Triệu Uyển Nhan một cái bạt tai, lúc về bà ta liền làm loạn lên.
Triệu Uyển Nhan cũng có vốn liếng, mấy năm nay bà ta dựa vào quan hệ của mình cũng giúp được Hứa Lộc Ngôn không ít món làm ăn, biết trong lòng ông ta còn nhớ mãi không quên
người vợ cũ, Triệu Uyển Nhan rất tức giận.
Kết hôn lâu như vậy, Triệu Uyển Nhan quản rất nghiêm, không để ông ta bị hồ ly tinh bên ngoài câu đi.
Tiếng chuông điện thoại này thực sự quá ồn,Hứa Lộc Ngôn trực tiếp tắt máy, hoàn toàn không quan tâm tới.
Ông ta mở ví ra, si ngốc nhìn tắm hình trong ví da.
Người phụ nữ trong tắm ảnh là mẹ của Hứa Tuệ Tuệ, Trương Tuyết Lệ.
Vào một buổi chiều ngày hè, Trương Tuyết Lệ ngồi trên ghế mây giữa rừng hoa tươi, trên tay cầm một cuốn sách, đôi mắt thanh lạnh tuyệt sắc rũ xuống, xinh đẹp vô ngần.
Hứa Tuệ Tuệ rất giống mẹ mình.
Ngón tay Hứa Lộc Ngôn ái mộ vuốt ve gương mặt của Trương Tuyết Lệ, lẫm bẩm gọi: “ Lệ Lệ...Lệ Lệ ”
Lý Tiểu Dao bước ra, đi tới cạnh giường,Hứa Lộc Ngôn đã ngủ, thế nhưng trong miệng vẫn đang gọi tên Trương Tuyết Lệ.
Lý Tiểu Dao với tay cởi quần áo trên người Hứa Lộc Ngôn xuống.
Truyện Lịch SửHứ Lộc Ngôn hơn bốn mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, hương vị đàn ông thành thục.
Lúc này đột nhiên Hứa Lộc Ngôn kéo tay của cô ta lại: “Ai?”
Lý Tiểu Dao không nghĩ tới Hứa Lộc Ngôn sẽ tỉnh lại, cô ta có chút bối rối: “Bác trai, là con,con....
“ Lệ Lệ, em trở về rồi ư?”
Hứa Lộc Ngôn liền kéo Lý Tiểu Dao vào trong ngực, đặt xuống dưới thân.