"Vừa rồi người đàn ông kia lái xe bất hợp pháp, anh ta còn đụng chết con sóc..." Giọng của Mộ Diệc Kỳ đầy phàn nàn, cảnh tượng đẫm máu trước đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Căn bản khi một con vật nhỏ chết đi, tất cả mọi người hẳn sẽ không có ai quan tâm quá, nhưng cô là tận mắt chứng kiến, trong khoảnh khắc như vậy, một sinh mệnh vốn đang sống sờ sờ cư nhiên không còn, lồng ngực vẫn có chút ẩn ẩn đau buồn.
Tề Duệ cúi đầu, dư quang vô tình liếc mắt nhìn cô, liền thấy cô đang mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, giống như thực không vui, lông mày hơi nhíu lại.
Những sinh vật như phụ nữ thực sự khó hiểu, một con vật chết cũng có thể sầu não như vậy.
" Mộ Diệc Kỳ, thật nhìn không ra. Hóa ra cô có thể vì một con vật nhỏ như vậy liều mạng chiến đấu quên mình. Hừ, có phải cô trước đây bị tôi ăn hiếp,liền oán hận cũng tích tụ, cô tính lúc nào mưu hại tôi?"
Tề Duệ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, nhìn biểu cảm ủy khuất của cô, cố ý chế nhạo, giọng điệu giễu cợt.
" Tề Duệ, để tôi nói cho anh biết, một ngày nào đó tôi sẽ ra tay! " Mộ Diệc Kỳ nhăn mũi, cả gan thẳng thắn thú nhận.
Nhìn vào đôi mắt nhỏ đầy chính trực của cô, Tề Duệ không thể giải thích được nở một nụ cười, " Mộ Diệc Kỳ, đối với một sinh vật mềm yếu như cô, tôi thực sự lo lắng rằng cô bằng cách nào trả thù tôi..."
Hai người cùng nhau dạo bước trong khu rừng nhỏ, Tề Duệ luôn một mặt ghét bỏ nói với vẻ chán ghét rằng ở đây có quá nhiều côn trùng và muỗi, những con vật đó lại nhiều lông và không có gì hấp dẫn, nhanh chóng rời khỏi khu rừng và đi đến các khu phố thương mại xung quanh.
" Không phải nói ở đây không thích sao? Đưa trái cây trong tay cho tôi..." Mộ Diệc Kỳ nhìn chằm chằm vào trái cây khô trong tay Tề Duệ, hình dạng trái cây rất đặc biệt. Vỏ hạt màu nâu có kích thước bằng nắm tay nhỏ, bên ngoài tất cả đều là gai mềm.
" Ai bảo cô dáng dấp thấp không với tới? Cái này là của tôi, muốn sao? Cô lấy gì trao đổi đây..."
"Anh đương là đại nam nhân muốn loại quả này làm cái gì? "Mộ Diệc Kỳ lẩm bẩm nhìn lại, làm cô tưởng anh vừa rồi nhấc chân lên hái trái thứ hai cho cô.
Tề Duệ nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô lập tức vui vẻ, nghĩ một hồi, anh chưa từng đi nghỉ phép từ khi bắt đầu quản lý công ty.
Mặc dù lần này là bị ông nội bắt buộc anh đến đây nghỉ phép, nhưng nhìn khung cảnh xung quanh cũng rất tao nhã, nhất là khi bên người có một Mộ Diệc Kỳ có thể trêu chọc, miễn cưỡng có thể coi sự an bài của ông nội cũng không quá tệ.
" Đói bụng không? " Tề Duệ ôn nhu hỏi một cách hiếm thấy.
Mộ Diệc Kỳ ngạc nhiên nhìn anh ta, tên này không phải bị sét đánh rồi chứ?
" Thái độ của cô là sao! " Tề Duệ nhìn cô với một chút không hài lòng. " Cô không muốn ăn cũng phải ăn.Không cho phép để con tôi bị đói! "
Mộ Diệc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng ra, cô vẫn quen với thái độ khó chịu của Tề Duệ hơn.
" Tề Duệ, lát nữa đi xem có cái đặc sản gì, tôi muốn mua gì đó cho ông nội và những người khác..." Mộ Diệc Kỳ an phận đi bên người anh, khuôn mặt nhỏ có chút kích động nói.
Nếu là bình thường Tề Duệ tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian, cùng phụ nữ đi mua sắm làm những chuyện nhàm chán như vậy, nhưng bây giờ đi nghỉ phép, đó là quyền để giết thời gian.
Nhìn những món đồ kỳ lạ qua cửa sổ cửa hàng, Mộ Diệc Kỳ kích động một hồi, giống như không thích Tề Duệ đi quá chậm, nên cô kéo tay anh đi dạo khắp các cửa hàng khác nhau.
" Anh nghĩ rằng ông nội sẽ thích loại bánh trà này không..." Cô chỉ vào một chiếc bánh thần trà trước bàn, "Không bằng mua cái này trở về..."
"Tùy cô. " Tề Duệ trả lời thờ ơ, anh quét qua giá, vẻ mặt lóe lên với một nụ cười và nhìn Mộ Diệc Kỳ với ý vị không rõ, " Mộ Diệc Kỳ, cô mang theo bao nhiêu tiền? "
" Tám ngàn. " Cô nói rất thành thật, đang muốn móc thẻ ra, cả người đột nhiên đông cứng, " Đây...sao cái bánh trà này đắt như vậy! "
" Không đủ...Có điều, tám ngàn tệ chắc cũng đủ mua một góc nhỏ của trà bánh này, để nhân viên tách ra cho tôi... "
" Thật mất mặt..." Cô biết anh đang cố ý trêu chọc cô, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong veo nhìn anh chằm chằm, " Tề Duệ..."
Mộ Diệc Kỳ cố gắng thuyết phục anh bằng ánh mắt, cầu tên tư bản nhiều tiền này bỏ tiền túi ra mua quà cho ông nội.
Tề Duệ nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô, chúng quả thực rất đẹp và đặc biệt, anh nhướng mày, " Mộ Diệc Kỳ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi còn tưởng rằng cô đang thèm muốn tôi..."
Vừa nói xong, khuôn mặt Mộ Diệc Kỳ lập tức đỏ bừng, cô tức giận nhìn anh chằm chằm, sao mặt con người này lại có thể dày như vậy.
Cô quay đầu, quên đi, khỏi mua, thứ đắt chết người như vậy, cô a, một dân đen nghèo khó căn bản không có khả năng trả nổi.
Tề Duệ trực tiếp cầm lấy bánh trà hình tròn trên mặt bàn, vỗ đầu cô, " Cầm lấy. "
Mộ Diệc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng lên, chưa kịp chờ cô nói mấy câu khen ngợi, đã nghe Tề Duệ nói thêm, " Chúng ta là vợ chồng, tiền này ký sổ, không lấy lãi cho cô. "
...Biết ngay mà, anh ta làm gì có lòng hảo tâm đến vậy.
"Thứ đó ăn có ngon không? " Đây có thể là lần đầu tiên đi mua sắm của Tề Duệ, ít nhất lúc trước anh ta sẽ không nhét thẳng vào miệng khi mua thứ gì đó trên phố, nhìn xuống Mộ Diệc Kỳ đang ăn rất vui vẻ, có chút tò mò. Hỏi một câu hỏi.
Mộ Diệc Kỳ vui vẻ cười, trên khóe môi có dính chút nước sốt, "Ăn rất ngon. "
Nhìn thấy cô đang cười rất vui vẻ, Tề Duệ đột nhiên giơ tay phải giật lấy xiên cá nướng từ cô.
" Làm cái gì, vừa rồi tôi có hỏi anh là anh có muốn ăn hay không mà, chính anh nói ăn ở nơi công cộng không có quy củ..." Mộ Diệc Kỳ nhìn anh than thở, " Này, trả lại cho tôi..."
" Đừng quên ai mua thứ này, trả lại đây! " Tề Duệ liếc cô một cái, cắn một miếng cá xiên nướng, nhai, " Chà, mùi vị không tệ..."
Mộ Diệc Kỳ chỉ ăn được một nửa con cá liền bị cướp, Tề Duệ giành ăn của cô, Mộ Diệc Kỳ cư nhiên là cướp không lại anh, có chút vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, một cái vung tay nhỏ, " Đưa tiền, tôi đi mua cho anh một cái gì đó ngon. "
Tề Duệ cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đưa cho cô cả ví tiền, Mộ Diệc Kỳ lấy tiền mặt ra, phát huy tinh thần ăn uống của mình, hung hăng hướng một hàng dài vọt tới phía Trường Long.
Tề Duệ ngồi dưới bóng cây tiếp tục gặm nửa con cá nướng một cách uyển chuyển, nhưng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc và kinh ngạc, "Anh họ? "
Tề Duệ ném đống xiên tre thừa vào thùng rác rồi ngơ ngác quay đầu lại.
Lý Dịch khi nhìn rõ anh, đôi mắt hơi mở to, như không thể tin được, "Anh họ, sao anh có thể..." Ở đây ăn, lại còn ăn ở quán ven đường?
Tề Duệ ánh mắt thâm trầm nhìn lướt qua, trước mắt một đôi nam nữ cũng không nói lời nào, dư quang hết lần này tới lần khác nhìn về phía Trường Long.
"Anh họ, anh tự mình tới đây đi công tác à? " Mộ Tiêu Nhã cười nịnh nọt, tay phải nắm bên hông Lý Dịch không khỏi siết chặt hơn nữa, như đang căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
" Vợ tôi vừa đi mua đồ cho tôi..." Tề Duệ mơ hồ nói.
Khi nhớ lại lần cuối cùng Lý Dịch hôn lên đôi môi sưng đỏ của Mộ Diệc Kỳ, trái tim anh lại dấy lên sự tức giận. Dù Mộ Diệc Kỳ có thanh minh như thế nào, nhưng chỉ dựa vào cô là nữ nhân của hắn, thì hắn cũng không thể nào chấp nhận được.
Khi Lý Dịch và Mộ Tiêu Nhã nghe Tề Duệ nói từ vợ một cách thản nhiên, vẻ mặt của họ có chút giật mình, đối với một người đàn ông lạnh lùng như Tề Duệ, thật sự không thích hợp để đặt chữ vợ lên môi.
Mộ Tiêu Nhã ngượng ngùng cười cười, " Quan hệ của hai người thật tốt, cô ấy là ai..."
Mặc dù một phần là cố tình hỏi, nhưng theo hiểu biết của cô taTề Duệ cùng một vị tên là An Dĩ Nhu rất thân cận, cô nghe nói rằng họ đã kết giao được bốn năm.
Cái kia Mộ Diệc Kỳ chẳng qua là cùng anh từng có một đêm, chó ngáp phải ruồi mang thai con của anh mà thôi, hai người bọn họ vốn không có tình cảm...
" Mộ Diệc Kỳ, mau tới đây! "
Nhưng giọng nói của Tề Duệ đã phá vỡ mộng tưởng của Mộ Tiêu Nhã. Bọn họ đều nhướng mắt nhìn về hướng giọng nói của Tề Duệ và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cầm trên tay hai thanh kem và hai xiên cá nướng, với vẻ mặt mỉm cười.
Mộ Diệc Kỳ cười thật tươi, lâu lắm rồi cô mới ăn kem, kem ở đây chắc ngon lắm, đông người xếp hàng quá, thừa dịp không ai chú ý, cô liền tranh thủ gặm chúng.
Tuy nhiên, khi Mộ Diệc Kỳ vừa đi được hai bước, nhìn thấy rõ hai người bên cạnh Tề Duệ, nụ cười chợt tắt ngúm.
" Diệc Kỳ..."Lý Dịch thanh âm phức tạp gọi cô.
Mộ Diệc Kỳ cúi đầu, không để ý đến anh ta, đứng bên cạnh Tề Duệ.
Tề Duệ bất mãn liếc nhìn Lý Dịch và Mộ Diệc Kỳ, đột nhiên lạnh giọng nói: " Mộ Diệc Kỳ, cô dám lén ăn kem! Ông nội không cho cô ăn đồ lạnh?! "
Có thể là giọng nói của Tề Duệ quá lạnh lùng, Mộ Diệc Kỳ chột dạ vô ý thức cầu xin tha thứ,, " Đừng nói với ông nội..."
Với một hơi thở nhẹ, giọng nói vang lên bên tai cô, " Ân, tôi rất hài lòng với cô lúc trên giường..."
Lời nói của Tề Duệ trở nên mơ hồ, khuôn mặt của Lý Dịch và Mộ Tiêu Nhã đang đứng đối diện đều sững sờ.
Hai người họ có một mối quan hệ tốt như vậy sao...
" Mộ Diệc Kỳ, nếu cô thật sự thèm kem, cô có thể liếm một ngụm. " Tề Duệ cầm lấy cây kem trong tay nhẹ nhàng xoa lên môi cô, Mộ Diệc Kỳ chỉ cảm thấy môi mình mát lạnh vô ý thức duỗi ra đầu lưỡi...
Nhưng đột nhiên Tề Duệ cúi đầu hôn thẳng lên môi cô, động tác cường thế mạnh mẽ, mang ý nghĩa tuyên bố chủ quyền, điều này làm cho Lý Dịch ánh mắt ghen tị tựa hồ là muốn tiến lên một bước, lại bị Mộ Tiêu Nhã bên người kéo lại.
" Kem này ngọt quá. "
Tề Duệ hơi nhếch khóe môi lên,ý cười thật sâu liếc mắt nhìn cặp nam nữ đối diện.
Anh nhanh chóng ném que kem và xiên cá nướng vừa mua lại vào thùng rác, trước khi Mộ Diệc Kỳ kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi.
" Sao, còn không buông bỏ được hắn? " Tề Duệ thấp giọng nói,nụ cười trước đó liền biến mất, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, lộ ra vẻ cảnh cáo dày đặc.
Mộ Diệc Kỳ mím chặt cánh môi có chút hơi sưng của mình, hắn cứ như vậy ngay trước mặt Lý Dịch hung hăng hôn cô, hơn nữa còn nói trên giường làm hắn vui vẻ, kiểu lời nói mập mờ này, đây hết thảy đều khiến cô bôi rối.
Nhìn thấy cô ngẩn người, Tề Duệ trong lòng nổi lên lửa giận, không còn dịu dàng, bí bách nói: " Trở về. "
Tề Dệ giống như là không có kiên nhẫn, đưa ô tới chiếc taxi, liền đem cô hét vào trong xe, phịch một tiếng, đóng của xe, nói tài xế đia điểm hách sạn, sau đó hai người không ai nói gì nữa.
Tâm trạng tốt ban đầu ngay lập tức bị gián đoạn, Mộ Diệc Kỳ bối rối nhìn sang cửa sổ bên phải.
Cô không mong đợi sẽ gặp Lý Dịch ở đây, mặc dù mọi thứ hết thảy đã kết thúc, nhưng gặp mặt anh ta cô vẫn sẽ có chút xấu hổ.
Quay đầu lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cảm thấy tính cách của Tề Duệ rất kỳ lạ, đại khái là khó lường.
Tề Duệ ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm,cảnh vật bên trái ngoài cửa sổ xe đang lao vùn vụt, bàn tay phải có chút nắm chặt, đáy mắt đè nén một phần trầm tư...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT