Tề Duệ nhìn cô bước thẳng về phía lối vào rừng, "Cô bỏ ngoài tai lời tôi nói?" Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Mộ Diệc Kỳ không biết sự can đảm đến từ đâu, khăng khăng, "Không cần anh lo."
Tề Duệ nhìn chằm chằm vào cô với hàm răng nghiến chặt, tối hậu thư cuối cùng dành cho cô đến từ giọng nói lạnh lùng của anh. "Mộ Diệc Kỳ, cô phải nhanh chóng quay lại cho tôi, nếu không cô sẽ nhận đủ hậu quả."
Mộ Diệc Kỳ dường như thực sự bỏ ngoài tai lời đe dọa từ anh và bước ra ngoài, hòa với dòng người.
Tề Duệ nhìn Mộ Diệc Kỳ như có như không hòa vào biển người, nhìn xuống các văn kiện trong máy tính của mình, và đóng máy tính một cách giận dữ, muốn nổi loạn? Lá gan cũng quá lớn rồi!!!
Mặc dù Mộ Diệc Kỳ có chút lo lắng rằng Tề Duệ sẽ tính sổ, nhưng mà cô vẫn đi và đi. Cô đi bộ và nhìn xung quanh toàn màu xanh của lá cây. Thỉnh thoảng, có những con vật nhỏ chạy nhảy trong rừng, và tâm trạng cô dần thư thái.
"Phải ngoan ngoãn và vâng lời... Hzz, anh xem tôi có khác gì là một con vật không? Tôi là một con người, và tôi có quyền con người!" Cô phàn nàn khi bước đi.
Không biết có phải bị ông Tề và Tề Duệ áp bức quá lâu ở Tề gia không?. Từ lâu chất chứa oán niệm sâu sắc,đỉnh điểm là thằng nhóc kia, mà cô bùng phát, không nghe lời Tề Duệ mà tự ý bỏ đi trong tâm trạng không thể giải thích được có chút phục bản thân.
Đột nhiên, một cơn choáng váng, một trái cây vô danh đập vào đầu cô, đôi mắt Mộ Diệc Kỳ khẽ mở ra, ngay lập tức nhặt lên như một đứa bé, sống trong thành phố một thời gian dài, và thỉnh thoảng đến nơi bản địa này, cô luôn cảm thấy như mọi thứ đều tuyệt vời.
Cô nghĩ, lấy quả này lại để khoe với Tề Duệ.
Nhưng đột nhiên, có một cái gì đó trong cái cây lớn bên cạnh cánh tay của Mộ Diệc Kỳ bay thẳng vào ngực cô, khiến cô giật mình. Cảm giác đầu tiên là bàn tay của cô hơi nặng, và cảm giác rất... mịn màng nhiều lông.
Nhìn xuống, hóa ra đó là một con sóc và là một con sóc ăn trộm.
Con sóc nâu dám cướp trái khô của Mộ Diệc Kỳ và ré lên với cô một cách rất ngạo nghễ, hai chân sau của nó đập mạnh, và nó nhảy trở lại cái cây.
"Mày!" Mộ Diệc Kỳ khịt mũi và nhìn chằm chằm vào con sóc trên cây. Nó quá đáng thực sự, bây giờ một con sóc còn bắt nạt được cô.
"Có gan đi xuống đây, tên trộm vặt!"
Mộ Diệc Kỳ liếc nhìn con sóc, và cô bất giác cảm thấy đó là hóa thân của Tề Duệ, cô càng khó chịu nhìn nó, nên cô bắt đầu nhìn chằm chằm và hờn dỗi với một con sóc.
Tuy nhiên, con sóc nhìn chằm chằm vào cô một lúc, đột nhiên cầm trái cây khô và nhanh chóng gặm nó. Mộ Diệc Kỳ nhìn nó mà máu nóng dồn lên đại não.Nhưng nhìn bộ dáng lúc con sóc gặm nhấm trông rất dẽ thương.Đột nhiên cảm thấy đi so đo với một con sóc thật quá keo kiệt.
Khi cố gắng sử dụng tinh thần thân thiện để tha thứ cho con sóc kiêu ngạo này, cô bất ngờ bị đập đầu một lần nữa bằng trái cây. Cô có thể chắc chắn rằng lần này không phải là một sự ngẫu nhiên.
"Con sóc hôi thối!" Nó cố tình ăn nhanh quả kia và đánh cô bằng cái vỏ quả!
"Chi chi--" Con sóc nhảy lên cây vui vẻ một vài lần, và tựa hồ đang giễu võ giương oai, ngươi không thể làm gì ta. hahah...
Nó thực sự trông giống như tên hỗn đản Tề Duệ, thật là khó chịu!
"Đứng đó, đứng lại đó cho ta."
Đột nhiên, con sóc nhảy nhanh đến một cái cây khác và Mộ Diệc Kỳ gầm gừ với nó rất trẻ con, phơi bày sự tồn đọng bất bình của cô ấy trong thời gian này.
Cô cứ đuổi theo con sóc nhỏ màu nâu, nhưng Mộ Diệc Kỳ chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy âm thanh gay gắt của phanh khẩn cấp trước mặt cô.
Nhìn lên, khoảnh khắc ấy cô đã đứng hình...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT