Lãnh Mạch liên tục lùi về sau, lùi đến vách tường thì không còn đường lùi nữa, Lạc Nhu dồn đến, bàn tay mềm như không xương khé vuốt lên ngực Lãnh Mạch: “Đừng lo lắng, cũng không cần phải băn khoăn gì hết, cứ thả lỏng cơ thể thôi, tôi biết đàn ông thích gì, tôi sẽ khiến cho cậu vui vẻ Lãnh Mạch ạ”

Chẳng lẽ đây là thứ gọi là mê hoặc? Cám dỗ? Mỹ nhân kế?

Lãnh Mạch cười lạnh trong lòng, đẩy Lạc Nhu ra.

Lạc Nhu không ngờ rằng đã làm đến mức này mà anh còn có thể lạnh lùng lý trí như vậy, nhất thời không phòng bị ngã ngồi xuống sàn, cực kỳ hoảng sợ: “Cậu thế mà…Cậu dám đẩy tôi ra? Cậu dám đẩy tôi sao?”

Lãnh Mạch cảm nhận được một luồng sức mạnh uy hiếp cực lớp đè lên cơ thể mình, anh không có cách nào phản kháng lại uy hiếp này, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Hóa ra đây chính là thực lực của Minh Vương Lạc Nhu, chỉ mới uy hiếp thôi đã khiến cho mình không chịu nổi.

Bản thân đúng là còn quá trẻ.

Nghĩ đến việc muốn trở thành cường giả, anh nhất định phải đạt được sức mạnh như Lạc Nhu, thậm chí phải vượt qua Lạc Nhu.

Lạc Nhu rất giận dữ, muốn giết chết Lạc Nhu, không ngừng gia tăng uy hiếp. Chỉ riêng kháng cự lại uy hiếp này thôi đã khiến Lãnh Mạch lực bất tòng tâm rồi.

“Minh Vương đại nhân” Bên ngoài phòng có tiếng người hầu vang lên: “Ngài Triệu có chuyện cấp báo.”

Lạc Nhu dừng lại vài giây, mặc lái áo: “Lãnh Mạch, cậu đợi đấy!”

Sau đó Lãnh Mạch bị Lạc Nhu ném ra khỏi phòng.

Lãnh Mạch va phải tường, khóe miệng bị uy hiếp lúc nãy của Lạc Nhu ép ra máu, anh lau máu đi, bước từng bước hơi lảo đảo rời khỏi chủ điện.

Dạ Minh ở bên ngoài chờ anh, nhìn thấy Lãnh Mạch ôm ngực bước ra, sắc mặt trắng bệch, anh ta lập tức biết chắc chắn có chuyện rồi, không đùa cọợt gì, lập tức lên đỡ Lãnh Mạch: “Đi, chúng ta rời khỏi đây trước.”

Lãnh Mạch gật đầu.

Nhờ có thân phận của Dạ Minh không ai trong Vương điện dám ngăn cảm Dạ Minh và Lãnh Mạch, bọn họ đi thẳng một đường không ai ngăn cản ra khỏi vương điện, đến nhà dì Đa Đa ở gần đó.

Lãnh Mạch vừa ngồi xuống ghế sô pha lập tức nhắm mắt điều chỉnh lại khí tức của bản thân.

“Tại sao lại thế này?” Dì Đa Đa lấy khăn ướt và một số thuốc bước đến.

Lãnh Mạch không nói gì cả.

“Dì đừng hỏi nữa” Dạ Minh hiếm khi được một lần hiểu chuyện, không những không hỏi gì Lãnh Mạch chuyện cụ thể như thế nào, còn giúp Lãnh Mạch ngăn người khác truy hỏi, tuy rằng anh ta rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Lãnh Mạch.

Cảm giác mạng sống bị người khác nắm trong lòng bàn tay quả thật không sung sướng gì.

Lãnh Mạch càng thề trong lòng nhất định phải trở thành người mạnh hơn nữa.

Nghỉ ngơi một chốc lát anh lập tức hồi phục lại, đứng dậy chào tạm biệt.

Dạ Minh đưa Lãnh Mạch trở về, trên đường đi một lời cũng không nói. Ngoài mặt Lãnh Mạch không nói gì, nhưng thực ra cảm giác quan tâm mà Dạ Minh đem lại vẫn rất ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Mãi đến khi Lãnh Mạch trở về nhà an toàn rồi Dạ Minh mới chậm chạp rời đi.

Lãnh Mạch nghỉ ngơi ở nhà một lúc thì cha anh trở về, trong tay còn câm một bức thư mời: “Con trai, chúng ta lập tức lên đường đến Nhân giới, nhà họ Tống đã sai người đem thư mời đến, anh Vân Phi sinh được một người con trai, chúng ta phải đến chúc mừng.”

Cuối cùng cũng được đến Nhân giới, Lãnh Mạch không trì hoãn gì nữa lập tức cùng cha mình lên đường.

Đi qua truyền tống trận của Vương Thành, bọn họ được truyền tống đến Quỷ Giới, Minh giới và Nhân giới không có truyền tống trận trực tiếp, bắt buộc phải đi qua Quỷ Giới mới có thể đến được Nhân giới.

Sau khi truyền tống trận của Quỷ Giới biến mất, lần đầu tiên trong đời Lãnh Mạch đến Nhân giới.

“Đây là Phong Đô, là một trong những truyền tống trận chúng ta đặt tại Nhân giới.” Bước vào trong phòng, cha nói với Lãnh Mạch.

Tất cả đối với Lãnh Mạch đều vô cùng hiếu kì, nhà cao tầng, ngựa xe như nước, tất cả đều là những thứ không có ở Minh giới, may mắn rằng người ở Nhân giới và người ở Minh giới đều có ngoại hình giống nhau, ngôn ngữ cũng giống nhau có thể giao tiếp được.

“Sau này con có thể thường xuyên đến xem Nhân giới, cái này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc tu luyện của con, cha cũng có một số thứ nhất định phải dạy cho con.” Cha nói.

Lãnh Mạch gật đầu, chỉ một người sau lưng có một nữ quỷ đang nằm úp sấp nói: “Cha, những người này đều không nhìn thấy quỷ à?”

“Người bình thường đều không nhìn thấy quỷ, chỉ có bộ phận ít người có năng lực đặc biệt như người nhà họ Tống mới thấy được. Nhân giới là nơi dày đặc quỷ hồn, lịch quỷ, hung quỷ, ác quỷ, vì thế Quỷ Giới mới thiết lập chế độ Quỷ Soa ở Nhân giới để bảo vệ yên ổn cho Nhân giới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play