“Không đâu không đâu, mọi người đều là bạn bè, vào đi thôi.’ Đa Đa nói.

Lãnh Hiên đưa Lãnh Mạch vào trong phòng.

“Dì Đa Đa là một người bạn rất tốt của cha, cũng là bạn tốt của người bạn Nhân giới kia của cha, sau này nếu như có chuyện gì con đều có thể đến nhờ cậy bà ấy, tin tưởng bà ấy.” Lãnh Hiên nói với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch gật đầu.

Bọn họ vừa mới ngồi xuống, cửa lại vang lên lần nữa, Đa Đa đứng dậy ra mở cửa.

Lãnh Mạch nghe thấy bên ngoài cửa có người nói chuyện, lần đầu tiên thấy người của Nhân giới, bên ngoài thì không biểu hiện gì nhưng thực ra trong lòng rất tò mò, Lãnh Mạch khẽ nhướn người ngó ra bên ngoài cửa.

Đứng ở ngoài cửa là hai người đàn ông, một người trung niên khá có tuổi nhưng xương cốt thân thể có thể thấy rất cứng rắn, một người nữa là một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mũi đẹp trai sáng sủa, lúc nói chuyện khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong khiến người khác có cảm giác thân thiết.

Thì ra đây là người Nhân giới, khá khác biệt so với tưởng tượng của mình, hình dạng của họ không khác biệt lắm với người Minh giới, nếu như không nói họ là người Nhân giới chắc cũng không thể phân biệt được.

Hai người đàn ông bước vào, cha đứng dậy đón tiếp, có lẽ ba người có quan hệ khá tốt, đều cùng nhau chào hỏi thân thiện.

“Đây là con trai tôi” Lãnh Hiên giới thiệu.

Hai người đàn ông của Nhân giới cùng nhìn Lãnh Mạch.

“Tôi là Tống Lăng Phong.” Người đàn ông trung niên nói.

“Tôi là Tống Vân Phi, rất vui được quen biết cậu, Lãnh Mạch” Người đàn ông trẻ tuổi nói.

“Theo như bối phận của Nhân giới, tôi nhỏ hơn Vân Phi một tầng, con trai, con phải gọi Vân Phi là ông đấy”

Lãnh Hiên nói với Lãnh Mạch.

Thọ mệnh của người Nhân giới ít hơn người Minh giới rất nhiều, nên bối phận cũng khác biệt so với người Minh giới, nếu cha đã tuân theo bối phận của Nhân giới thì đương nhiên Lãnh Mạch cũng phải nể mặt cha mình, cúi thấp đầu với Tống Vân Phi gọi một tiếng: “Cháu chào ông.”

Anh gọi Tống Lăng Phong là ông tổ, không hề cao ngạo vì bản thân là người của Minh giới.

Điểm này khiến cho Tống Lăng Phong và Tống Vân Phi đều rất tán thưởng, khen ngợi Lãnh Mạch.

“Anh Lãnh” Tống Vân Phi nói với Lãnh Hiên: “Vợ tôi sắp sinh, đợi đứa nhỏ ra đời muốn mời hai người đến nhà chúng tôi chơi, chúc mừng chuyện vui, cũng để cho đứa nhỏ làm quen với Lãnh Mạch, dù sao thì hai nhà chúng ta cũng có quan hệ rất tốt qua nhiều thời đại, chúng tôi cũng muốn đời sau tiếp tục duy trì”

“Sắp sinh rồi sao? Nhanh thật đấy! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ cùng con trai đến!” Lãnh Hiên nói.

Đến Nhân giới….

Cuối cùng cũng có cơ hội có thể đến nhìn Nhân giới rồi.

Lãnh Mạch nghĩ.

Cha và hai người họ Tống rất thân thuộc, đến cả dì Đa Đa cũng như thế, bà làm một bàn đồ ăn phong phú tiếp đãi bọn họ, cha và mấy người họ xưng huynh gọi đệ, uống rất nhiều rượu.

Ăn xong, họ ngồi lại một lúc với nhau, Tống Lăng Phong và Tống Vân Phi đứng dậy cáo từ, nói rằng ở Nhân giới có việc cần phải xử lý.

Cha không níu họ lại, tiễn họ cùng nhau đi ra cửa.

Vừa ra khỏi người, mấy người họ còn đang nói chuyện ở ven đường, đột nhiên có một âm thanh truyên đến từ phía không xa: “Minh Vương giá đáo!”

Lãnh Mạch quay đầu lại nhìn.

Minh Vương Lạc Nhu đến rồi, bên cạnh còn có… Dạ Minhl “Tham kiến Minh Vương” Lãnh Hiên và Lãnh Mạch quỳ xuống hành lễ.

Tống Lăng Phong và Tống Vân Phi không quỳ, chỉ cúi người.

Dạ Minh nhìn chằm chằm Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch rũ ánh mắt, cảm nhận được đường nhìn của Dạ Minh nhưng không ngẩng đầu nhìn lại.

“Ha, hôm nay đúng thật là nhiêu khách, người nhà họ Tống thế mà lại đại giá quang lâm đến đây, sao lại không thông báo cho bản vương một tiếng để bản vương đến nghênh tiếp.” Lạc Nhu lời nói có Tạ Đông Dao.

Nhà họ Tống?

Đến cả Minh Vương cũng biết bọn họ là ai, thân phận của họ rốt cục là…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play