Vài giây sau, cậu nói: “Tôi tin tưởng Dạ Minh”

Dứt lời, Dạ Minh thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sắc mặt của Uông Tư Điềm trở nên rất khó coi: “Tại sao? Tại sao cậu lại tin tưởng Dạ Minh? Chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta còn không bằng những gì nhặt được từ bãi rác này hay sao?”

Lãnh Mạch cau mày.

Luồng khí lạnh lẽo lập tức tan biến, tất cả mọi người có mặt ở đây ngoại trừ Dạ Minh đều không chịu được nhiệt độ này nên thở dài nhẹ nhõm.

“Uông Tư Điềm, chú ý đến cách dùng từ của cậu đi. Cho dù là Dạ Minh được nhặt từ bãi rác về nhưng cậu ấy là anh em tốt của tôi, cậu đừng dùng giọng điệu của kẻ trên cao mà gọi tên cậu ấy” Lãnh Mạch nhìn Uông Tư Điềm, thái độ không còn như trước nữa: “Sở đĩ tôi tin tưởng Dạ Minh là bởi vì cậu ấy không biết nói dối”

“Vậy cậu cho cho răng tôi nói dối sao?” Uông Tư Điềm không cam lòng hỏi lại.

Lãnh Mạch không trả lời, nhưng gương mặt lạnh như dao đã chứng minh tất cả.

Uông Tư Điềm biết bản thân không thể giấu được nữa nên đã dứt khoát đập vỡ chiếc bình ném đi: “Nếu đã tới mức này rồi thì tôi sẽ nói tháng luôn. Lãnh Mạch, cậu thực sự nghĩ răng tôi đủ tốt bụng để phớt lờ ánh mắt của rất nhiều người để có thể làm bạn bè với cậu sao? Chúng ta chỉ đang đánh cược mà thôi, tôi đánh cược với họ, kỹ năng diên xuất của tôi nhất định có thể nói dối cậu, khiến cậu an tâm thổ lộ tình cảm với tôi, nói cho tôi biết tất cả bí mật của cậu. Sau đó, tôi sẽ nói cho mọi người bi chuyện của cậu, nói cho tất cả bạn bè. Mọi người đều rất tò mò về cậu, kẻ đã khắc chết mẹ của mình. Ai cũng muốn biết những điều đen tối mà cậu cất giấu”

Ngừng một chút, Uông Tư Điềm lại nói: “Tôi đã thăng cược rồi. Cậu thực sự rất dê bị lừa. Nếu đối xử với cậu tốt một chút, lập tức cậu bị mắc câu. Có phải cậu vân luôn coi tôi như người bạn duy nhất của mình, luôn luôn đối xử tốt với tôi không? Ha ha ha, thật là buồn cười, người như cậu cũng xứng đáng có bạn sao?

Nếu tôi không đánh cược với bạn cùng lớp, ai lại mạo hiểm chơi thân với một kẻ nguy hiểm bị mọi người cô lập? Không phải cậu rất bình tĩnh và khôn ngoan sao?

Tại sao lại không nhận ra bất kỳ sơ hở nào? Hay là do kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, ha ha ha.”

“Nhà Tư Điềm là đại thần trong Minh Giới. Tuy răng nhà họ Lãnh cũng là danh gia vọng tộc, nhưng so với nhà Tư Điềm có thể tốt hơn sao? Cậu thật sự cho răng mình được Tư Điềm coi trọng cùng thương cảm sao?

Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Cậu chỉ có thể trở thành bạn bè với những đứa trẻ được nhặt về từ bãi rác, bị bỏ rơi, gia đình nghèo khổ, cha mẹ làm ăn thất bại.” Tiểu Hoàng nói.

“Cậu!” Hàn Vũ cùng Dương Tàn Nguyệt tức đến đỏ mất.

Hay bàn tay Lãnh Mạch siết chặt thành năm đấm giấu sau lưng.

Dạ Minh giận dữ nói: “Uông Tư Điềm, Tiểu Hoàng, hai người đừng có không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay nhóm các người tới nơi này, các người cho răng mình có thể rời đi sao?”

Uông Tư Điềm và Tiểu Hoàng đều sửng sốt: ‘Ý cậu là sao?”

“À, tôi có ý gì nhỉ?” Dạ Minh nói xong, từng bước đi về phía Uông Tư Điềm, trong tay dần dần xuất hiện một ngọn lửa: “Dù sao các người đều nói tôi là đứa trẻ được nhặt từ bãi rác, không ai thèm đếm xỉa tới cũng như không một ai biết đến sự tồn tại của tôi. Tại sao tôi không thể giết người phóng hỏa nhỉ?”

“Cậu dám!” Uông Tư Điềm cùng Tiểu Hoàng lùi lại phía sau, Uông Tư Điềm chỉ vào Dạ Minh: “Nếu cậu dám động vào tôi, cha tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho cậu, tuyệt đối không buông tha cho Lãnh Mạch, còn có tất cả những người liên quan đến Lãnh Mạch nữa. Cha tôi sẽ khiến tất cả các người trở thành máu thịt nát bét thành từng mảnh”

“Sau này chúng tôi ra sao không quan trọng, tôi chỉ biết cậu cùng bạn thân của cậu, hiện tại sẽ nhận lấy.

một cái chết thật xấu xí.” Dạ Minh là người không nhịn được tức giận, cậu ta túm lấy quần áo của Uông Tư Điềm, ngọn lửa đã ngay trước mặt Uông Tư Điềt “Loại phụ nữ tâm địa rắn rết như cậu không nên có gương mặt như này.”

“AI” Uông Tư Điêm hét chói tai.

“Dạ Minh, dừng lại.’ Lãnh Mạch nói.

Ngọn lửa của Dạ Minh dừng lại giữa chừng: “Tại sao? Cậu không tức giận sao?”

“Không nhất thiết phải giết người như vậy.’ Lãnh Mạch chỉ nhẹ giọng nói, không có giải thích gì thêm.

Dạ Minh giơ tay lên cao hồi lâu, cậu ta không cam lòng nhưng cuối cùng cậu ta vân dập tắt ngọn lửa rồi ném Uông Tư Điềm xuống đất: “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa, bằng không đến lúc đó, sẽ không còn ai có thể bảo vệ cậu.

Tóc Uông Tư Điềm bị cháy một chút, trong lòng sợ hãi đứng lên: ‘Lãnh Mạch, Dạ Minh, các người chờ đó cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play