Tống Thiên Ngân chản trước mặt Mộc Nhan: “Tâm lý Mộc Nhan có vấn đề, tôi sẽ nói cho Tống Tử Thanh biết để Tống Tử Thanh giáo dục cô ta lại, nhưng cô ta là người của bọn tôi, Lãnh Dục, nếu cậu muốn đụng vào cô ta, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn”
“Được, tôi muốn nhìn chú không thể khoanh tay đứng nhìn bằng cách nào!” Cho đến giờ, thái độ của Lãnh Dục với Tống Thiên Ngân luôn luôn ác liệt, nguyên nhân chính là do cậu nghe đến chuyện trăm năm trước mà Tống Thiên Ngân làm, từ nhỏ đã cực kỳ bài xích Tống Thiên Ngân.
Đây không phải chuyện gì tốt, hơn nữa bây giờ Tống Thiên Ngân cũng đã thay đổi rồi.
Ví dụ như bây giờ, Mộc Nhan là người của Tống Thiên Ngân, nếu cậu ta bận tâm về tôi, sau đó đứng bên cạnh nhìn thì mới là hành vỉ thấp kém, thấy cậu ta làm như vậy, tôi còn thấy vui mừng.
“Được rồi Lãnh Dục, con về đây cho mẹ” Tôi nói “Mẹ, con bé kia dám sỉ nhục mẹ, tôi không thể chấp nhận được! Ai thèm quan tâm cậu sẽ giáo dục cô ta như thế nào, con dạy cô ta trước!”
Tính cách của Lãnh Dục cực kỳ giống Sỉ Mị và Dạ Minh, đừng thấy cậu lớn lên giữa vòng tay của vô số cô gái, âu yếm tỏ tình với bọn họ hết bài này đến bài khác, nhưng khi nổi nóng cũng rất khủng bố.
“Lãnh Dục, con về đây cho mẹ!” Giọng tôi rất lạnh lùng.
Lãnh Dục sợ tôi, giằng co tại chỗ một lát rồi dậm chân quay về bên cạnh tôi, tức đến mức thở hồng hộc.
Tôi nhìn về phía Mộc Nhan: “Bất kỳ cô gái nào cũng sẽ bảo vệ, thậm chí là ủng hộ người mình thích vô điều kiện, nhưng tôi muốn tặng cho cô một câu, cách tốt nhất để bảo vệ người cô thích là đứng bên cạnh đối phương, cùng sống cùng chết với đối phương chứ không phải đứng trong bụi rậm, ngẩng đầu nhìn đối phương.”
Sau khi dứt lời, tôi nhấc chân bỏ đi.
“À đúng rồi” Đi được hai bước, tôi dừng lại nhưng không quay đầu: “Tôi chờ cô chứng minh những gì cô đã nói, nhưng nếu cô không làm được thì cũng sao, cùng läm thì coi như là lời nói suông, dù gì cô cũng đâu phải người nói lời là sẽ giữ lời”
Mộc Nhan không nói gì.
Sau đó, tôi rời khỏi phòng nghỉ dưới lòng đất.
Mộ Tu có vẻ mất mát ghê gớm: “Sao Nhan Nhi lại thích Tống Tử Thanh?”
Tôi thở dài: “Cô gái này là một nhân tài hiếm có, nhưng phải chữa cho hết cái bệnh tâm lý của cô ta, sẽ khá hơn đấy”
Tôi quay lại phòng khách, Lãnh Mạch nói tôi đi WC thôi mà lại chậm như thế, suýt chút nữa anh ấy tưởng tôi gặp chuyện, còn định đi tìm tôi. Tôi vô thức lén nhìn Tống Tử Thanh, ai ngờ bị Tống Tử Thanh phát hiện, lòng tôi vội cuống quít tránh né tâm mắt của Tống Tử Thanh, anh ấy nhíu mày như là đang đăm chiêu.
Tôi ngôi xuống cạnh Lãnh Mạch, Dạ Minh vừa ăn điểm tâm ở một bên vừa đưa cho tôi một miếng, cuộc tỉ thí của những người khác trên sân thi đấu đã bắt đâu rồi, chủ yếu là hai giới Quỷ Minh đang đọ sức.
Mộ Tu hồn bay phách lạc, tinh thân uể oải không nói câu nào, chẳng khác gì đã chết, chỉ là một người hình như đã chuyển kiếp mà ảnh hưởng đến Mộ Tu nhiều như thế, tôi không thể tưởng tượng được lúc trước khi Mộ Tu lỡ tay giết Mộc Nhan, sẽ cảm thấy như thế nào.
Sau ba lượt, đội của Lãnh Dục lên sân đấu, trong một phút đã chiến đấu xong, phá kỷ luật trận thi đấu ngắn nhất, thắng đối phương điều kiện tiên quyết là gần như Lãnh Dục không ra tay.
“Hai người đồng đội của con mình cũng rất mạnh”
Tôi tán thưởng mà nói.
“Dĩ nhiên rồi!” Đường Khinh n ng đội của vương tử điện hạ, một người là con của đại soái Diệp Hàn, một người là con của đại soái Dương Tàn Nguyệt, ba người này được gọi là một lớp người trẻ có tiêm lực nhất ở Minh Giới!”
Thì ra là con của Diệp Hàn và Dương Tàn Nguyệt, thảo nào từng hành vi cử chỉ đều có khí thế chảy quanh, di truyên năng lực từ cha của bọn họ, bọn họ đi theo Lãnh Dục, rõ là hổ thêm cánh.
Sau hai trận đấu nữa, đến lượt Đồng Sênh dân đội Quỷ Giới lên sân đấu.
Đối địch là đội của Minh giới, Đường Khinh nói đội này đã đến vào lần đại hội đấu võ lần trước, cũng vào được chung kết, từng đấu với đội của Đồng Sênh nhưng thua bởi Đồng Sênh. Lần này, đối phương chọn bỏ quyền thi đấu luôn.
Người thuyết minh hỏi tại sao bọn họ lại bỏ quyền thi đấu, không sợ ảnh hưởng đến danh dự à, đội trưởng thủ lĩnh nói: “Đồng Sênh là một tên có cấp bậc.
biến thái, chênh lệnh giữa bọn tôi và Đồng Sênh rất lớn, thay vì ngu xuẩn đi chịu chết, còn không bằng chọn bỏ quyền thi đấu, bảo toàn sức mạnh để đi vào chung kết ở trận khác”
Đó là một sự lựa chọn sáng suốt” Đường Dịch nói với tôi: “Đại soái có điêu không biết, thật sự Đồng Sênh rất đáng sợ, bây giờ có khi đại soái cũng không phải là đối thủ của tên nhóc đó..”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT