Quan trọng là bây giờ đi đâu tìm được một linh hôn khác? Một linh hồn còn mạnh hơn cả Sỉ Mị?

Ngay lúc này, từ áo lông chồn đen của Sỉ Mị đột nhiên phát ra ánh sáng, có một hạt châu chậm rãi bay lên từ bên trong áo lông chồn.

Hạt châu bay lên không trung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tôi lấy tay cản lại một chút, sau đó quay lại nhìn.

Bên trong hạt châu bồng xuất hiện một bóng người.

Đó là một người đàn ông trưởng thành, nhìn có vẻ còn rất trẻ, tóc hơi xoăn, ngoại hình có mấy phần giống với Si Mị, chỉ khác chô cậu ta ở trạng thái linh hồn.

“Anh là?” Tôi nhìn người đàn ông hỏi.

“Tôi là Võng Lưỡng, là em trai ruột của Sỉ Mị, vân luôn ở bên trong Ngọc châu phong ấn Võng Lưỡng”

Người đàn ông nói.

“Võng Lưỡng? A, anh có phải là người mà Sỉ Mị nói, chỉ cần sử dụng hạt châu có phong ấn Võng Lưỡng là có thể nâng cao thực lực của anh ta đúng không?” Tôi nhớ lại: “Nhưng không phải Sĩ Mi nói, hai người đã tách ra khỏi nhau rồi hay sao? Sao anh vân còn..”

Anh ta bồng cười lên, cực kì dịu dàng nói: “Anh ấy lúc nào cũng thích nói một đăng làm một nẻo như vậy hết, nuốt tôi vào trong thân thể để anh ấy được nâng cao lực chiến đấu, nhưng cũng vì thế mà linh hồn của tôi cũng biến mất theo. Si Mị luôn luôn muốn có được ngọc châu phong ấn Võng Lưỡng chỉ là vì muốn mang theo tôi bên người thôi. Anh ấy làm sao nỡ để cho linh hồn của tôi biến mất chứ? Anh ấy nói với người ngoài là đã nuốt mất ngọc châu phong ấn Võng Lưỡng vì hi vọng không còn bất cứ kẻ nào ngấp nghé chiếm đoạt ngọc châu phong ấn Võng Lưỡng nữa mà thôi. Anh ấy chỉ vì muốn bảo vệ tôi”.

Hóa ra là như vậy, khó trách rõ ràng thực lực của Sỉ Mị cũng chẳng tăng bao nhiêu.

Sỉ Mị, anh ta cũng thật là…

Ngoài mặt thì dữ dăn, thật ra trong lòng lại mềm mại dịu dàng hơn bất kì ai.

Nghĩ đến đây, vành mắt của tôi lại đỏ lên.

“Tôi là người đã chết rồi, cũng không thể sống lại nữa, thế nhưng anh trai tôi còn có thể sống lại được.

Nhưng năng lực của tôi rất yếu, không đủ sức kéo linh hồn của anh ấy trở lại. Vì vậy nếu muốn cứu anh ấy, tôi cần một linh hồn nữa tới giúp, cùng tôi tự nguyện hi sinh cho anh ấy” Võng Lưỡng nói.

Phải tìm một linh hôn nữa sao…

Nhưng vào lúc này biết đi đâu mà tìm được một linh hôn mạnh hơn Sỉ Mi, đồng thời tự nguyện hi sinh?

“Muốn cứu anh ta sống lại đúng không?” Mộ Tu đột nhiên lên tiếng.

Tôi sững sờ nhưng nhanh chóng đã hiểu ra ý anh †a: “Mộ Tu, anh đừng nghĩ vậy! Anh cũng là người bạn quan trọng của tôi, tôi không thể dùng linh hồn của anh để đi cứu Sỉ Mị được. Làm như vậy thì sau này tôi làm sao sống thanh thản được?”

“Linh hồn của Mộ Tu không được” Hàn Vũ ở bên cạnh bồng nói, dường như biết được chúng tôi đang nghĩ điều gì: “Thật ra linh hồn của cậu cũng chỉ coi như là tàn hồn còn sót lại trong cổ tịch Thân dụ, linh hồn không đầy đủ, không thể cứu được Sỉ Mị”

“Tôi thì sao?” Thân thể tôi bỗng căng chặt, sau đó Hồng Hồng tách ra khỏi cơ thể tôi, hỏi: “Tôi có thể không?”

“Chuyện này…” Hàn Vũ nhìn tôi, sau đó mới nói: “Trên lý thuyết thì cô cũng là một linh hồn hoàn chỉnh, hơn nữa còn có được năng lực rất lớn của quỷ thần…

Chắc hẳn là được”

“Thế thì để tôi thực hiện đi!” Hồng Hồng nói rồi đi về hướng Sỉ Mi.

“Đợi đãt” Tôi ở phía sau níu lại cánh tay của Hồng Hồng: “Cô không cân phải làm như vậy, tôi cũng không thể cưỡng chế sử dụng linh hồn của cô để cứu Sỉ Mị, hơn nữa tôi còn đã đồng ý với cô, giúp cô tìm phương pháp trở thành người, không phải cô vân luôn muốn trở thành người hay sao? Nguyện vọng còn chưa thực hiện, sao cô có thể..”

“Đồng Đồng”. Hồng Hồng ngắt lời tôi, nhìn vào trong mắt tôi một lúc rồi mới nói: “Tôi rất vui, vì tới giây phút cuối cùng vân có thể kề vai chiến đấu cùng cô”.

Tôi đứng ngơ ngác.

Cô ấy giấy thoát khỏi tay tôi: “Trước đây tôi kêu gào đòi trở thành người nhưng không hề biết ý nghĩa của việc làm người. Bây giờ tôi coi như cũng biết được một chút rồi. Con người có được tình cảm hơn bất kì một bầy đàn nào trên thế giới này, mọi người cùng dựa vào nhau mà tồn tại, tin tưởng lân nhau, đồng thời tình nguyện hi sinh cho nhau. Chắc hẳn điều này là thứ hấp dân nhất trong thế giới loài người”.

Loài người sao…

“Muốn làm người, trước tiên phải học được ý nghĩa của làm người, đúng không?” Hồng Hồng nói tiếp: “Tôi đã phạm phải một sai lâm quá lớn, phản bội lại lòng tin của cô, thật ra tôi vẫn luôn tự trách, tôi vân luôn… vân luôn muốn cô trở thành người thân thiết của tôi, người tôi muốn đối xử thật tốt. Vì vậy nên mới luôn để ý đến cảm nhận của oô, vì vậy mới trở nên tự ti, nhạy cảm, dê dàng tức giận. Những thứ đó là tình cảm chỉ con người mới có, đúng không? Cô nghĩ xem, bất tri bất giác tôi cũng đã trở nên ngày càng giống con người rồi, không đúng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play