“Cô bé, cô thực sự không suy nghĩ chuyện tôi nói sao?” Thao Thiết nói.
Tôi im lặng một lát, sau đó nói: “Không.”
Chúng tôi cảm nhận được rõ sau khi tôi nói xong, quanh người Thao Thiết tràn ngập lạnh lùng, Lãnh Mạch, Sỉ Mị, Chu Tước, bao gồm cả Thanh Long đều đã chuẩn bị chiến đấu.
Tôi ngồi yên không nhúc nhích, không phải từ bỏ chiến đấu, mà lúc này tôi thật sự không có nhiều nội lực.
Đứng sóng đôi.
Đứng sóng đôi vô cùng căng thẳng.
Mấy giây sau, Thao Thiết thu sát khí lại: “Thôi, nếu Thanh Long nhỏ bé đã che chở cho cô như vậy, tôi tạm tha cho cô, còn nhiều thời gian mà, sau này tôi sẽ thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, tốt nhất là cô có thể trưởng thành tới mức bảo vệ được bạn bè người thân của mình thật tốt, nếu không tôi sẽ dùng tính mạng của bọn họ uy hiếp cô.”
Tôi siết chặt hai tay, bình tĩnh nhìn ông ta: “Luôn sẵn sàng tiếp đón.”
“Ha ha, cô bé thú vị đủ quật cường” Thao Thiết cười rộ lên, sau đó xua tay với tôi: “Con trai nhà tôi xin cô chiếu cố nhiều hơn, lần sau gặp lại, nhân loại nhỏ thú vị”
Sau khi nói xong Thao Thiết đi tìm Thanh Long, muốn ôm tạm biệt Thanh Long, nhưng vẻ mặt Thanh Long ghê tởm lùi vài bước, vẻ mặt Thao Thiết bi thương cảm thấy thất bại, biến mất trong gió.
Thật không hổ là Thao Thiết, nói đến là đến nói đi là đi, tính cách rất tùy ý, tôi còn tưởng ít nhất ông ta sẽ ép tôi một lát, ép tôi tới đường cùng, không nghĩ tới…
Tôi thở dài, ôm trán: “Cuối cùng cũng kết thúc, mọi người không biết đâu, Thao Thiết thật sự là một tên biến thái, cho dù tất cả chúng ta cộng lại, chỉ sợ đều không phải đối thủ của ông ta, cũng may tính tình ông †a mưa năng thất thường, cuối cùng thả cho chúng ta một con đường”
Lãnh Mạch đứng trên cao nhìn xuống tôi, không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Tôi thấy sắc mặt anh không tốt, hỏi anh.
Anh lạnh nhạt lắc đầu, cười tự giêu: “Không biết từ lúc nào, đám đàn ông bọn anh đều phải để em bảo vệ.
Có lẽ Mộ Tu nói đúng, luôn miệng nói cho em cảm giác an toàn bảo vệ em, kết quả thì sao, trái lại là em bảo vệ bọn anh chu toàn”
“Đồ ngốc, tôi phát hiện em thực sự rất biến thái, tốc độ phát triển quả thực khiến đám đàn ông chúng tôi không theo kịp.” Si Mi cũng nói.
Tôi cười rộ lên, nói đùa với bọn họ: “Bởi vì em là nhân vật chính mài!”
“Cô đúng là có mặt mũi” Chu Tước trừng mắt.
Tôi cười ha ha, những người khác cũng cười rộ lên theo, tôi thấy sắc mặt Lãnh Mạch cuối cùng cũng dịu đi một chút rồi.
Lãnh Mạch đã rất cường đại, nhưng vì tôi có quỷ thần Mộ Tu phụ thể, cho nên có lúc sẽ thấy tôi mạnh hơn bọn họ. Nếu không có Mộ Tu, sao tôi có thể mạnh hơn đám biến thái này? Làm sao có thể!
Cuối cùng chiến đấu cũng tạm chấm dứt, kẻ chủ mưu còn chưa xuất hiện, chúng tôi không dám thả lỏng cảnh giác, Lãnh Mạch xoay người đi sắp xếp quân đội rút lui.
Tống Tử Thanh và Dạ Minh trọng thương hôn mê cũng tỉnh dậy, trên mặt Tống Tử Thanh quấn đầy băng vải, cần đưa về thành phố tiến hành thêm một bước chữa trị, nhưng anh ta và Dạ Minh đều lựa chọn đợi chúng tôi cùng rời đi. Cho dù tôi khuyên thế nào đều không có tác dụng, tôi chỉ có thể kệ bọn họ thôi.
Quân đội đầu tiên do mấy viên đại soái của Lãnh Mạch, thống lĩnh Lương Sinh, Không Vương dân đi trước, dân theo Hải Ngạo bị thương và tộc người lùn.
Chúng tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại núi tuyết, sóng quân đội thứ hai rời đi.
Lãnh Mạch đi phía trước dặn dò đại soái công việc, Si Mị cầm chai dịch đi theo bên cạnh tôi, Tống Tử Thanh và Dạ Minh được binh lính dùng cáng nâng, Chu Tước và Thanh Long cãi nhau ở phía sau, còn Bạch hổ, anh ta được dân tới rừng rậm phía trước, có Lục Quy chữa trị cho anh ta, chúng tôi đến rừng rậm hội hợp với anh ta.
Khi đi tới chỗ rừng rậm, tuyết ở trên bầu trời đột nhiên dừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT