“Cho dù nói thế nào thì em cũng là em gái ruột của Tống Tử Thanh, cũng là huyết mạch của nhà họ Tống.
Cha mẹ em chính là âm dương sư mạnh nhất, nhưng lại bị Tống Lăng Phong giết hại. Trong cơ thể của em cũng chảy lực tinh thân mạnh mẽ giống như Tống Tử Thanh, cũng đủ khởi động cấm thuật này rồi. Nhưng em phải nhớ kỹ, có được sức mạnh càng lớn, thì gánh nặng trên vai càng nặng, khả năng rơi vào tà đạo cũng càng lớn, tất cả đều phụ thuộc vào trái tim em”
Có được sức mạnh càng lớn, thì gánh nặng càng nặng… Bây giờ tôi đã cảm giác được gánh nặng rất nặng rồi.
Tôi thu tâm trạng lại, nói với Tống Mộc Âm: “Tới đi, dạy em cấm thuật đi”
Tống Mộc Âm không nói nhiều nữa, tôi nhìn thấy một tia khí rất nhỏ hiện ra từ trên Kiếm Thần, rồi chui vào trong ngực trái của mình.
Rất nhanh, trong đầu tôi đã xuất hiện khẩu quyết sử dụng cấm chú. Cấm chú này vô cùng phức tạp, cần phải vẽ trận pháp. Tôi chưa bao giờ từng vẽ trận pháp, nên chỉ có thể dùng hết khả năng ghi nhớ môi một đường nét của trận pháp này. Một bước cuối cùng cũng kết thúc rồi, hình vẽ trong đầu cũng biến mất.
Tôi miên cưỡng xem như ghi nhớ trận pháp này.
Tống Mộc Âm nói: “Thời gian chị có thể duy trì sự tỉnh táo không dài. Những oan hồn này vân luôn quấn lấy cơ thể của chị, muốn mang chị rơi vào trong hận ý vô biên vô tận bên trong Kiếm Thần. Việc chị có thể giúp em chỉ có nhiêu đó thôi, những chuyện còn lại, giao lại cho em đấy.”
“Em cảm ơn, Tống Mộc Âm, em luôn cảm thấy mình thực sự có lôi với chị, em..” Tôi có hơi nghẹn ngào, nếu Tống Mộc Âm còn sống, thì chúng tôi nhất định sẽ có thêm một cường giả rất lợi hại hô trợ.
Chỉ đáng tiếc, chỉ đáng tiếc…
Tống Lăng Phong!
Thù này tôi nhất định phải báo!
“Em là một cô gái tốt, nếu cảm thấy có lôi với chị, thì đồng ý với chị một chuyện” Tống Mộc Âm nói.
Tôi cố nén sự đau đớn trong lồng ngực: “Chị nói đi, là chuyện gì? Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì em chắc chắn vân sẽ đồng ý với chị!”
Tống Mộc Âm im lặng, rồi đáp: “Em hãy chăm sóc cha mẹ chị giúp chị, và chăm sóc cho Thiên Ngân thật tốt. Đứa nhỏ Thiên Ngân này từ nhỏ đã được bọn chị nuông chiều thành thói, coi trời băng vung, không biết trời cao đất dày, có thể sẽ làm sai chuyện, có thể sẽ vướng tay vướng chân, nhưng tâm tính của thăng bé cũng không xấu. Nó là em trai ruột duy nhất của chị, chị giao lại cho em đấy, Đồng Đồng, làm ơn”
Hồn phách của Tống Mộc Âm quấn trên Kiếm Thần, bị vô số oan hồn xé rách, nhưng trong lòng vần nghĩ đến em trai của mình, Tống Thiên Ngân như cũ.
Đại khái thì trên thế giới này, đã không còn bất cứ thứ gì, bao gôm cả sống chết, có thể ngăn cản được tình thân cao cả này.
“Em biết rồi, thăng bé cũng là em trai của em, chị yên tâm đi, em sẽ dân dắt thăng bé và tôi luyện nó trưởng thành, để nó trở thành một đại âm dương sư: đầu đội trời chân đạp đất” Tôi thề với Tống Mộc Âm.
Trong thân Kiếm Thần, tôi đột nhiên nhìn thấy một nụ cười thản nhiên của cô ấy, sau đó, không còn nụ cười nào nữa, vô số đôi mắt cũng biến mất, Kiếm Thần trở về vẻ yên tĩnh.
Tôi lấy lại bình tĩnh.
Đám người Lãnh Mạch và Sỉ Mị vây quanh tôi, nhìn tôi lo lăng.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn vê phía Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, Sỉ Mị, em có cách đối phó với quỷ thân rồi.”
“»®
Chương 780: Tôi chưa bao giờ coi cô là bạn thân Tôi nói ngăn gọn khái quát cách của mình cho đám người Lãnh Mạch, đồng thời có được sự tán thành của bọn họ.
“Đây là một cách, chúng ta có thể thử dùng, nhóc con, em bày pháp trận đi, bọn anh sẽ kéo chân Hồng Hồng đó.” Lãnh Mạch nói.
“Được” Tôi gật đầu, chợt ngồi xổm trên đất, bắt đầu nhớ lại trận pháp mà Tống Mộc Âm đã giao cho tôi “Các người đang giở trò gì thế?” Từ sau khi bị tôi đả thương lần đó, Hồng Hồng đã đề cao cảnh giác, không kéo dài thời gian với chúng tôi nữa, mà vọt tháng về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch và Sỉ Mị xông lên tiếp, thống lĩnh Lương Sinh cũng không còn ở phía sau nữa, mà đi theo phía sau Lãnh Mạch, cùng tấn công về phía Hồng Hồng, Không Vương cũng di chuyển.
Chúng tôi vốn đang nằm trong tình thế không thuận lợi khi đối phó với cô ấy. Hiện tại lại thêm không ngừng có thành viên bị thương nặng. Mà sở trường của Không Vương và thống lĩnh Lương Sinh cũng không phải là chiến đấu cận thân, nhưng cũng không thể không lên.
Tôi căn đầu ngón tay bật máu, bắt đầu vẽ trận.
Lão cáo già Tống Lăng Phong ngồi trên cao nhìn từ phía xa đó phát hiện ra tôi định làm gì đó, mới lớn tiếng nói với Hồng Hồng: “Bọn họ muốn đối phó với trảm thi kiếm của cô, phá hủy trận pháp của Đồng Đồng trước ***”
Hồng Hồng nhận được tin, không giằng co với đám người Lãnh Mạch nữa, mà lách người một cái vọt về phía tôi.
“Đừng hòng lại gần cô ấy!” Si Mị chặn trước mặt, trong cơ thể xuất hiện vô số quả cầu màu đen đỏ, ngăn cản hành động của Hồng Hồng, Lãnh Mạch cũng theo sát, tấn công cô ấy từ phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT