*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Mạch vân không nhường, trong bóng đêm lạnh lẽo, anh nhìn chăm chú về phía trước, đôi mày nhíu lại: “Sự xuất hiện của Tiểu Bắc đó vừa vặn ở gần thành phố này, chäc chản không phải là ngâu nhiên.

Anh đoán lần này, kẻ chủ mưu đó vân sẽ phái người tới gây trở ngại cho chúng ta, anh không thể để em lại một mình trong rừng được”

Anh nói như vậy, đúng là có hơi kỳ lạ thật. Tại sao Tiểu Bắc sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, mà lại cứ cố tình xuất hiện vào đúng lúc này? Hay là đang ở gần tòa thành này?

Không có cách nào nghĩ quá nhiều, hiện tại chúng †ôi vân chưa tìm được băng chứng nào có liên quan đến thân phận của kẻ chủ mưu hết.

Không nghĩ tiếp nữa, ngắm chuẩn thời gian, Lãnh Mạch hạ lệnh tấn công: “Lên!”

“Giết!” Tiếng gào của binh sĩ đỉnh tai nhức óc, đội quân như mãnh thú xông ra khỏi rừng cây.

Con ngựa của Lãnh Mạch chạy ở đầu tiên, tôi năm dây cương, còn anh vung tay lên, trên bầu trời hoa tuyết đang bay, lập tức biến thành băng nhọn, phóng thẳng về phía thành phố như cơn sóng lớn.



cứ kết thúc một cách im hơi lặng tiếng như vậy.

Tôi và Lãnh Mạch đi trên đường, vân luôn cảnh giác xem có thuộc hạ của kẻ chủ mưu đó xuất hiện hay không. Nhưng cho đến cuối cùng vân không có động tĩnh gì.

Lá cờ trên tường thành được đổi thành lá cờ của Chí Tôn Vương. Sau khi binh sĩ thu dọn chiến trường trong thành phố xong, lại chia ra đứng thành hai bên, nghênh đón anh vào thành.

Thành phố này là nơi có dân chúng ở, nhưng lại bị Lạc Nhu và Minh quân thủ thành đày đọa không còn ra bộ dáng gì. Chúng tôi mới vào thành, những dân chúng đó cho răng chúng tôi sắp giết bọn họ, nên quỳ xuống đất dập đầu xin chúng tôi tha cho. Mỗi một người đều gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương. Sắc mặt vừa nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng, trông rất đáng thương.

Lãnh Mạch trấn an những dân chúng này một cách ngắn gọn, rồi cho binh lính đi theo phát cho bọn họ một phần lương thực. Đợi sau khi bộ phận hậu cần tới, sẽ lại cho những dân chúng này đồ ăn sau.

Dân chúng vô cùng biết ơn anh. Những dân chúng này chỉ còn thiếu nước quỳ xuống chân anh, và lau nước mắät lên ống quần anh mà thôi.

Lãnh Mạch cưỡi ngựa, đưa tôi băng qua dân chúng, rồi tiến vào trong đường chính.

“Chúng ta sẽ tiếp tục đi sao? Vậy phải làm gì với thành phố này đây?” Tôi hỏi.

“Không Vương sẽ phái người tới thay thế” Anh vừa đi vừa quan sát xung quanh, vừa trả lời.

“Không Vương?” Tôi kinh ngạc nói: “Ông ta cũng tới sao? Trước đó ông ta đã đi đâu?”

“Trong khoảng thời gian anh cắt cổ tay tự sát rồi biến mất đó, ông ta đã lén đào tạo xây dựng một đội quân mới, chỉ đợi anh sống lại rồi trở về kết liên minh, cùng chống lại Lạc Nhu. Sau khi anh trở về đã gửi thư cho ông ta. Hiện giờ ông ta chắc hẳn cũng sắp đến nơi rồi” Anh đáp.

“Không ngờ Không Vương lại rất tốt với anh đấy”

Tôi cảm thán một câu.

Lãnh Mạch nhíu mày: “Người ở vị trí quân vương này, mãi mãi không có khả năng kết liên minh mà không có lợi ích”

Tôi hơi ngừng lại: “Nói như vậy… Không Vương cũng tìm anh để đòi lợi ích sao? Lợi ích gì?”

Anh không trả lời, mà chỉ rũ mắt nhìn tôi: “Giang Sơn và người trong lòng, em nói xem anh sẽ chọn ai?”

Giang sơn và người trong lòng, anh sẽ chọn ai?

Lãnh Mạch trong quá khứ đã chọn giang sơn, làm vai trái của tôi bị thương ngay trước mặt Lạc Nhu.

Nhưng Lãnh Mạch của hiện tại…

“Anh muốn chọn cái gì thì cứ chọn cái đó” Tôi cố ý đùa anh.

“Không có gì phải chọn cả, đáp án rất rõ ràng.” Anh vân nhìn tôi, con ngươi thâm thú giữa Không Vương và anh chính là chia một nửa Minh Giới cho ông ta sau khi đánh bại Minh Vương Lạc Nhu.

Anh không thể can thiệp vào, nếu không người bị đối phó chính là em”

Điều kiện liên minh Không ngờ Không Vương ngoài mặt nói không quan tâm đến những chuyện tranh đoạt quyền lợi này, nhưng trên thực tế thì sao? Đối phó với tôi ư? Ồ, lòng người khó nhìn thấu được, lòng của người ở Minh Giới cũng như vậy.

“Anh đã nói như thế nào?” Tôi nhìn anh.

“Anh nói với Không Vương răng, tôi muốn toàn bộ giang sơn Minh Giới này, về phân ông muốn đối phó với nhóc con đó, thì cứ việc đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào. Nếu ông không chết dưới tay của cô ấy thì xem như mạng ông lớn” Lãnh Mạch thản nhiên trả lời tôi.

Tôi bị anh chọc cười: “Em lợi hại đến vậy sao? Em chưa chắc đã có thể đánh lại được Không Vương. Anh tin tưởng em như vậy sao?”

Lãnh Mạch không nói gì, mà chỉ hơi nhướng mày, tiếp tục thúc ngựa tiến về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play