Thế giới mới như vậy, rốt cuộc có gì tốt, tôi không thể nào hiểu được.
“Đại soái, có giết cô ta không?” Đường Khinh hỏi.
“Đồng Đồng, cô sẽ không được chết tử tế đâu!”
Tiểu Bắc gân cổ lên quát tôi.
Hiện giờ, cô bé đã là con rối của kẻ chủ mưu đó. .
ngôn tình sủngNếu thả cô bé đi, sau này, nếu năng lực của cô bé mạnh lên, sẽ tạo thành mối dọa rất lớn cho chúng tôi, cho nên…
“Giết cô ta đi” Tôi nói. Không thể để cô bé sống sót rời khỏi đây được.
“Không ngờ cô mới là người tàn độc nhất! Đồng Đồng!” Tiểu Bắc rất không cam tâm, ngọn lửa lan ra khắp nơi.
Tôi quay lưng lại, đưa lưng về phía Tiểu Bắc rồi nhăm mắt lại: “Bây giờ Tiểu Bắc đã không còn là Tiểu Bắc lương thiện, trong sáng, chín chắn và hiểu chuyện mà tôi biết nữa. Tiểu Bắc mà tôi biết, đã chết trong chiến tranh loạn lạc rồi”
“Đồng Đồng! Cô đi chết đi!” Tiểu Bắc hét lên ở sau lưng tôi.
“Tránh ra!” Diệp Hàn đột nhiên kéo tôi.
Ngay sau đó, bên tai tôi phát ra một tiếng nổ cực mạnh, vậy mà Tiểu Bắc lại chọn tự nổ ngay giữa chúng tôi!
“Đường Khinh! Đường Dịch!” Sự cố tới quá bất chợt, khiến chúng tôi vẫn chưa phản ứng lại được, tôi lập tức quay đầu lại nhìn bọn họ.
Đập vào mắt chính là một bức tường băng trắng và rắn chắc, bao lấy sự tự nổ của Tiểu Bắc. Đường Khinh và Đường Dịch quả nhiên không kịp phòng bị, mà nhìn tất cả sự thay đổi này một cách ngơ ngác.
“Lãnh Mạch!” Tôi nhận ra người tạo ra bức tường băng này trước tiên.
Người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong rừng cây: “Anh biết ngay mà, hết nửa ngày rồi mà không xuất hiện, chắc chản là đã xảy ra chuyện. Mấy người các cậu, bản vương đã nói với các cậu như thế nào? Có phải đã kêu các cậu cẩn thận hơn rồi hay không?”
Đường Khinh, Đường Dịch và một đám binh lính lập tức quỳ một gối xuống: “Xin lôi vương, là chúng tôi quá sao nhãng đäc ý, cảm tạ ơn cứu mạng của vương.”
Nếu không phải có lồng băng của Lãnh Mạch, thì đoán chừng vòng tròn binh lính này đã phải chết hết.
“Lần sau còn bất cẩn nữa thì đổi người khác tới bảo vệ cô ấy đi” Giọng nói của anh lạnh như băng.
Đường Khinh, Đường Dịch và mấy binh sĩ lại càng cúi thấp đầu hơn.
“Bỏ đi Lãnh Mạch, chuyện xảy ra bất chợt, không thể trách bọn họ được” Tôi nói.
Diệp Hàn đã sớm buông tôi ra, rồi nói với anh: “Xem ra kẻ chủ mưu đó đã phát hiện ra hành tung của chúng ta rồi, vương, chúng ta có cần thay đổi kế sách không?”
Lãnh Mạch im lặng một lát: “Không cần, cứ hành động theo kế hoạch cũ, cầm thức ăn, rồi trở về đội”
“Rõ!” Diệp Hàn và binh lính nhận mệnh.
Lúc này, tường băng bảo vệ đã được giải, tôi nhìn thấy một đống máu loãng màu đen ở bên trong. Không ngờ Tiểu Bắc lại thà rằng tự bạo cũng muốn làm tôi bị thương. Rốt cuộc… phải là thù hận lớn đến mức nào đây.
Người trong rừng cây nghe thấy trận đánh kết thúc, cũng to gan chui ra nhìn. Với danh tiếng của Lãnh Mạch ở bên ngoài, lập tức có người nhận ra anh ngay, liền hô lên kinh hãi: “Là Chí Tôn Vương!”
Nghe thấy tiếng hô, đám người kéo tới càng lúc càng nhiều.
“Là Chí Tôn Vương thật kìa!”
“Nghe nói Chí Tôn Vương trải qua Thiên Lôi kiếp đã chết rồi phục sinh, đánh bại Minh Vương Lạc Nhu.
Hiện tại đang thu phục các nơi đã mất, thời đại hòa bình sắp tới rồi!”
“Tôi muốn tòng quân!” Không biết là ai trong đám người đã hét lên một câu.
Ngay sau đó, vô số người đàn ông trẻ tuổi chạy ra, đi về phía Lãnh Mạch.
Binh lính trong rừng cây lập tức chạy ra với bàn tay cầm theo vũ khí, rồi chặn trước mặt anh, không cho.
những người này lại gần anh.
“Chí Tôn Vương, xin hãy dân chúng tôi đi đánh trận! Người nhà của chúng tôi đều đã bị Minh Vương Lạc Nhu hại chết! Chúng tôi muốn báo thù!” Một người trẻ tuổi trong số đó quỳ xuống.
Những người trẻ tuổi khác cũng nhao nhao quỳ xuống theo. Một đám người quỳ trước mặt anh, cầu xin anh hãy dân theo họ đi đánh trận.
Lãnh Mạch vân không nói nhiều bao nhiêu, mà thản nhiên đáp: “Chiến tranh sẽ kết thúc rất nhanh, thù của Lạc Nhu, bản vương sẽ báo thay các người, hãy sống cho thật tốt, quân đội của bản vương đã đủ rồi”