“Chết tiệt, Tống Lăng Phong, kế hoạch của ông phải đợi đến ba giờ đây!” Là giọng của Lạc Nhu!

“Cô yên tâm, đã tìm thấy quái tuyết rồi. Sau khi kết hợp kiếm thần và kiếm trảm thi là chế tạo được kiếm mạnh hơn. Khi ấy cô và kiếm hợp thành một là không ai địch được” Là giọng của Tống Lăng Phong.

Không ngờ hôm chúng tôi vừa đi, Tống Lăng Phong vẫn mạo hiểm đi tìm quái tuyết. Đó cũng là thất sách của chúng tôi.

“Sao thế?” Lưu Nguyệt hỏi nhỏ tôi Gặp Lạc Nhu và Tống Lăng Phong ở đây không phải tệ bình thường. Cái may mắn nhất đó là chúng tôi biết hoá ra Tống Lăng Phong định hợp nhất Lạc Nhu với với kiếm. Chúng tôi phải nói cho Lưu Nguyệt, nói cho mọi người biêt tin này để mọi người chuẩn bị kỹ càng.

“Tình hình này cô và dì Tống đi trước đi, tôi ở lại cản họ” Tôi nói với Lưu Nguyệt.

“Một mình cô không cản được họ đâu nghĩ cách khác đi, đừng nghịch”

Mặc dù tôi đã đả thương Lạc Nhu và cũng không sợ Tống Lăng Phong nhưng chưa từng cùng đối đầu với hai người họ. Tôi cũng không biết có cản được họ không nhưng chúng tôi hiện giờ không còn nhiều sự lựa chọn.

“Các cô mau chóng ra ngoài tìm Lãnh Mạch và tộc Dược Sư bảo họ đến tiếp việc tôi” Tôi câm tay Lưu Nguyệt cho cô ấy yên tâm và vân quyết định vậy.

Lưu Nguyệt thấy tôi đã quyết cũng không có ý kiến nữa. Cô ấy vân luôn rất thẳng tính, gật đầu bảo: “Cố gắng gượng, tôi sẽ dân người đến nhanh thôi”

“Tôi tin cô” Tôi nhìn cô ấy.

Bên cạnh lối đi này có đoạn rế, Lưu Nguyệt và dì có thể trốn ở đoạn rẽ này. Đợi tôi dân Lạc Nhu và Tống Lăng Phong đi nơi khác là họ có thể đi được.

Thế nhưng tôi tính toán đủ đường lại quên không tính đến dì Tống đã không bình thường.

Tôi và Lưu Nguyệt đã chuẩn bị xong đâu đấy, Lạc Nhu và Tống Lăng Phong đang đi về đây cũng không phát hiện chúng tôi. Lưu Nguyệt đang định kéo dì Tống đi nấp mà tự nhiên dì Tống lại chạy vọt ra ngoài.

Gay rồi!

Tôi thâm than “Chúng nó ở đây này!” Đúng như tôi nghĩ, dì Tống gào lên với Lạc Nhu và Tống Lăng Phong tiết lộ vị trí của chúng tôi: “Đồng Đồng và Lưu Nguyệt đang ở đây!

Chúng nó cầm kiếm của các người! Mau giết chúng nó đi Lạc Nhu và Tống Lăng Phong đã phát hiện ra chúng tôi.

Tôi đi ra khỏi lối đi nổi cáu với dì Tống: “Dì bị điên à? Kẻ bắt người là Tống Lăng Phong, kẻ giết Tống Mộc Âm là Lạc Nhu. Giờ dì tiết lộ vị trí của chúng tôi đế chúng đến giết tôi?”

“Tôi không cần biết! Rõ ràng cô có thể phá cái kiếm đã giết con gái tôi nhưng cô không làm vậy. Cô còn định dùng thanh kiếm đó và tôi hải lấy mạng đổi mạng với các cô cho các cô đi chết luôn!” Dì Tống gân cổ.

“Định mệnh bà điên nó vừa thôi chứ!” Lưu Nguyệt được giáo dưỡng tốt cũng đến phải nói tục: “Thanh kiếm đó biết tự giết con gái bà à? Không trách hung thủ giết con gái bà thật lại đi trách một thanh kiếm không có linh hồn? Nhà họ Tống bà ăn cứt để sống đấy à”

“Cô! Nói năng cho hẳn hoi!” Dì Tống đỏ mặt chỉ vào.

Lưu Nguyệt.

“Hờ, tôi chẳng cần phải nói chuyện hắn hoi với kẻ nhét đầy cứt trong đầu” Lưu Nguyệt trả treo với bà ta.

“Ôi hiếm thấy ghê nhé, chẳng phải các người rêu rao là đội ngũ đồng sinh cộng tử à, sao lại cãi cọ thế này?” Lạc Nhu cười giễu cợt: “Hôm nay mặt trời mọc đăng Tây à?”

Tôi và Lưu Nguyệt dừng cãi cọ.

Không cần biết thế nào, hiện giờ chỉ có thể đối mặt với Lạc Nhu và Tống Lăng Phong thôi.

“Hút vào không gian đưa dì Tống đi” Tôi nói khẽ với Lưu Nguyệt.

“Bà ta như thế mà cô vân muốn đưa bà ta đi? Cho bà ta chết quách đi cho rồi!”

“Dù gì bà ta… vần là mẹ ruột của Tống Thiên Ngân”

Tôi nặng nề: “Chị gái Tống Mộc Âm của Tống Thiên Ngân đã chết, tôi không thể không bảo vệ được mẹ của cậu ta? Không thì tôi biết ăn nói thế nào với cậu ta khi gặp lại cậu ta đây?”

Lưu Nguyệt thở dài: “Được rồi tôi biết rồi, tôi sẽ đưa ả đàn bà này về bình yên”

“Cảm ơn cô” Tôi bất lực: “Cô phải để ý đấy, bà ta có thể làm chuyện điên rồ bất cứ lúc nào.”

“Tý nữa cho bà ta uống thuốc”

Trông biểu cảm của Lưu Nguyệt tôi đoán sẽ không cho dì Tống uống cái gì bổ béo. Chỉ cần dì Tống còn sống ra ngoài là được, những cái khác không quan trọng.

“Đại nhân Minh Vương, có vẻ như hôm nay là may mãn của chúng ta. Vừa nãy không đánh cố với Lãnh Mạch là đúng đăn mới cho chúng ta gặp được cô gái này, giết cô gái này là uy hiếp của chúng ta giảm nhiêu rồi” Tống Lăng Phong cười bảo.

“Thế thì thử xem” Tôi mỉa mai, rút kiếm thần dính máu sau lưng ra.

“Không ngờ kiếm thần lại bị cô tìm thấy, lân này lại càng không để cô đi được!” Tống Lăng Phong sâm mặt.

“Bớt nói nhiều, đi chết đi!” Nói rồi tôi tấn công Lạc Nhu và Tống Lăng Phong.

Từ sau khi tôi mạnh hơn, Lạc Nhu và Tống Lăng Phong không khinh địch nữa. Tống Lăng Phong lùi về sau, bấm quyết. Lạc Nhu biến thành khí đen nghênh đón đòn tấn công của tôi.

Đã lâu rổi tôi không dùng kiếm sau khi kiếm trảm thi bị cướp. Kiếm quyết gia truyền của nhà họ Tống bao bọc kiếm thần, kiếm thần toả sáng màu màu trong suốt. Lưỡi kiếm rung rung trong tay tôi, bông nhiên đầu tôi có cảm giác phấn khích vô hình chém một nhát kiếm chứ không nghĩ gì nhiều.

Bùm!

Kiếm thần đúng là kiếm thần có khác, mạnh hơn kiếm trảm thi nhiều. Chỉ chém một nhét kiếm trong không khí thôi đã làm cả Lạc Nhu và Tống Lăng Phong bị đẩy lùi mấy bước. Căn phòng này bị chém đứt bắt đầu sụp đổ, đường kiếm đã chém sụp cái căn phòng này. Kiếm thần phá không gian, chúng tôi lại quay về với thảm cỏ huyên hoặc lúc với vào.

Tôi dừng tấn công, ngắm kiếm thần trong ngạc nhiên.

Lần trước đã được chứng kiến độ mạnh của kiếm thân còn kiếm thần bây giờ không chỉ mạnh gấp đôi, mà có hơi mạnh hơn khủng khiếp so với kiếm lúc trước.

“Tại sao cô ta sử dụng được kiếm thần!” Lạc Nhu hét với Tống Lăng Phong: “Chẳng phải ông đã nói chỉ cần dùng máu của chín trăm chín mươi chín trinh nữ là sẽ ẩn được khế ước máu của cô ta à? Ông chẳng bảo cô ta không sử dụng được kiếm thần nữa sau khi đổi máu ư? Đây mà là không dùng được à? Cô ta dùng kiếm thần còn mạnh hơn, ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với chúng ta ấy!”

Tống Lăng Phong nhăn mày: “Tôi cũng rất bất ngờ, dù đã tế rất nhiều trinh nữ lại thêm cả xác Tống Mộc Âm nội lực mạnh cũng không át được máu của cô ta.

Lần này phiên phức rồi đây”

“Quả nhiên là ông giết Tống Mộc Âm!” Tôi nhìn ‘Tống Lăng Phong chăm chăm.

Dì Tống ngây người khi nghe thấy tên con gái mình.

Tống Lăng Phong trả lời tôi: “Đáng lẽ Lưu Nguyệt cũng phải chết nhưng tiếc là sau đó phát hiện cô ta không phải trinh nữ, tôi đành phải tha cho cô ta một lần. Lê truy điệu của kiếm thần cần cơ thể và linh hôn của trinh nữ thuần khiết nhất. Có lẽ tôi nên giết thêm mấy trinh nữ thì giờ cô đã không sử dụng kiếm thân”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play