Đứa trẻ cười vui như vậy, Lãnh Mạch nhìn một lúc, cũng cười theo, càng cười càng lớn tiếng Cha Lãnh Mạch đứng cách đó không xa, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cười đủ rồi, Lãnh Mạch gần hai tuổi đưa tay vê phía đứa trẻ: “Tôi tên Lãnh Mạch, Lãnh là lạnh băng, Mạch là xa lạ, còn cậu, cậu tên gì?”
Đứa trẻ chớp mắt nhìn anh, lắc đầu, y y nha nha nói hai câu gì.
Lãnh Mạch nhìn về phía cha: “Cha, hắn là cha biết cậu ấy tên gì?”
“Tiểu Mạch, con không thể làm bạn với đứa trẻ nghịch thiên mà sinh này, nghe cha, chuyện này sẽ dân đến đại nạn cho chúng ta.”
Nhưng Lãnh Mạch vẫn kiên trì: ‘Cha, con muốn biết tên cậu ấy.”
Cuối cùng cha Lãnh Mạch cũng đành thỏa hiệp: “Ban đầu sáu đại trưởng lão cũng đã đặt tên cho đứa trẻ này, nhưng mà Minh Vương không thừa nhận, cha cũng chỉ nghe nói, đứa trẻ này tên Dạ Minh, Dạ là đêm tối, Minh là Minh giới.”
“Dạ Minh sao?” Lãnh Mạch lặp lại tên của đứa trẻ, sau đó nhìn về phía đứa trẻ: “Từ hôm nay trở đi, chúng †a là bạn bè, cậu đi theo tôi, chúng ta kết nghĩa anh em, thế nào?”
Bởi một câu “cậu đi theo tôi, chúng ta kết nghĩa anh em này, vừa đi theo, theo suốt mấy thập niên.
Lãnh Mạch mang Dạ Minh rời khỏi nhà máy xử lý rác, nhưng cha Lãnh Mạch vấn kiên trì không thể mang Dạ Minh về nhà, lần này Lãnh Mạch không cứng đầu nữa, xây cho Dạ Minh một ngôi nhà nhỏ trong khu rừng gần nhà máy xử lý rác, Lãnh Mạch tắm cho Dạ Minh, mặc cho Dạ Minh quần áo sạch sẽ, hái trái cây trong rừng cho Dạ Minh ăn, còn nói cho cậu biết, đồ trong nhà máy rác là không thể ăn, Dạ Minh cũng là thông minh từ nhỏ, nghe hiểu lời Lãnh Mạch nói, rất biết điều sống yên ổn trong ngôi nhà nhỏ.
Sau này, Lãnh Mạch ba ngày một lần chạy đến bên này, bởi vì hai nơi cách xa nhau, môi lần đi phải mất ba ngày mới tới nơi, sau này cha Lãnh Mạch cũng thật bất đặc dĩ, đưa Dạ Minh đi dạo rừng rậm xung quanh Băng Thành mồi ngày, cứ như vậy, Lãnh Mạch cũng thuận tiện đi thăm Dạ Minh.
Dạ Minh nhanh chóng trưởng thành, mà tướng mạo cũng càng ngày càng anh tuấn, năm Dạ Minh năm tuổi Lãnh Mạch bảy tuổi đã xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện lớn đầu tiên chính là mẹ Lãnh Mạch qua đời.
Bởi vì Lãnh Mạch sẽ đến thăm Dạ Minh môi ngày, Dạ Minh đợi suốt bảy ngày cũng không thấy Lãnh Mạch đến thăm, quyết định vào trong thành tìm Lãnh Mạch.
Lúc vào thành, cậu bị thám tử của Lạc Nhu phát hiện, thám tử của Lạc Nhu đuổi băt cậu, Dạ Minh sợ hãi, vô tình trốn chạy vào trong một hẻm cụt, năm sáu người đàn ông xông tới, bắt được cậu, Dạ Minh nghe thấy năm người đàn ông nói muốn giết mình, còn muốn xử lý sạch sẽ thi thể của mình, trong cơn hoảng loạn, Dạ Minh bộc phát năng lực bạch hỏa ẩn giấu trong thân thể.
Bạch hỏa bừng lên, suýt nữa thì một nửa thành phố đã bị hủy diệt, nếu không phải Lãnh Mạch kịp thời sử dụng xích băng ngăn cản, sợ răng Băng Thành đã còn không tồn tại.
Hồi ức của Lãnh Mạch ngừng lại ở đây.
Tôi còn muốn nghe tiếp, nhưng mà tôi và anh đã đi tới trung tâm của nhà máy xử lý rác, thấy được Dạ Minh đang điên cuồng bùng cháy ngọn lửa ở trung tâm.
“Dạ Minh!” Tôi lớn tiếng gọi anh ta.
Mà Dạ Minh tựa như không nghe được gì, không nhìn thấy gì, vân như cũ ngẩng đầu rống giận.
“Nơi này có ẩn giấu huyền cơ, có người cố ý chạm đến đoạn quá khứ Dạ Minh không muốn nhớ lại.” Lãnh Mạch cau mày nói.
“Dạ Minh..” Tôi cực kỳ đau lòng, muốn tiến lên hai bước, nhưng ngọn lửa đột nhiên cháy tới, Lãnh Mạch giơ tay lên chặn.
“Dạ Minh, đừng làm rộn nữa, cậu còn muốn đốt phá tới khi nào?” Lãnh Mạch lên tiếng nói.
Dạ Minh nghe được thanh âm của Lãnh Mạch, ngọn lửa quanh người hơi ngưng trệ, anh ta chậm rãi quay đầu lại: Lãnh Mạch…”
Lúc này, ánh mắt Dạ Minh đều đã biến thành ngọn lửa đỏ chói mắt, nhìn chúng tôi, không có chút biểu cảm, mặc dù nhận ra Lãnh Mạch, nhưng tựa hồ cũng không có ý tứ dập tắt ngọn lửa.
“Đừng đốt nữa, cậu muốn đốt hết sinh mạng của mình luôn sao?” Lãnh Mạch quát khẽ.
“A”” Dạ Minh cười một tiếng, cười rất lạnh: “Sinh mạng sao? Cho dù cháy hết sinh mạng, vậy thì sao chứ? Dù sao trên thế giới này, ai cũng nói tôi là quái vật, ai cũng nói tôi không nên ra đời, không ai quan tâm tôi sống hay chết, không ai cải”
“Không phải! Chúng tôi quan tâm tới anh a!” Tôi hét lớn với Dạ Minh.
“Các người? Ha ha ha ha!” Tựa như nghe được trò cười, Dạ Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Các người cũng chỉ là nhìn trúng năng lực bạch hỏa của tôi! Muốn tôi giúp các người đối phó với Minh Quân mà thôi! Mục đích của các người chẳng khác gì mẹ tôi cả! Các người đều là như nhau!”
Câu nói sau cùng kia, Dạ Minh tê tâm liệt phế hét lên.
“Dạ Minh, anh… Tôi đang muốn nói chuyện, nhưng trong chớp mắt, trước mắt chúng tôi xuất hiện quá khứ của Dạ Minh.
Ở Băng Thành, Dạ Minh bị năm tên thám tử bắt, anh ta sử dụng năng lực bạch hỏa, thiêu hủy nửa thành phố.
Lãnh Mạch xuất hiện, dùng xích băng áp chế bạch hỏa.
Cách một con phố, hai cậu bé một sử dụng băng một sử dụng lửa nhìn nhau.
Trong mắt cậu bé dùng băng tràn đầy thất vọng, trong mắt cậu bé dùng lửa đều là cầu khẩn.
“Dạ Minh, tôi đã nói, ngọn lửa của cậu, không thể dùng để tổn thương người khác, nhưng cậu vần dùng nó.” Lãnh Mạch bảy tuổi nói.
“Lãnh Mạch, anh hãy nghe tôi nói, không phải tôi muốn như vậy, tôi…” Dạ Minh năm tuổi cuống cuồng giải thích. .
ngôn tình sủng“Còn cân giải thích sao?” Lãnh Mạch chỉ chỉ chung quanh: “Cậu nhìn xem cậu đã làm gì đi?”
Từng mảng nhà dân trong Băng Thành bị thiêu hủy, vô số cư dân thương vong, có cô bé được tìm thấy, cả người đã bị đốt thành than, mẹ cô bé dù bị cháy rụi hai chân vân ôm thật chặt thi thể cô bé, khóc rống không buông, thanh âm kêu khóc liên miên không dứt.
Dạ Minh năm tuổi ngây dại.
Binh lính Băng Thành vây thành một vòng, bao vây cậu ta.
Cư dân chung quanh dần biết được thủ phạm là Dạ Minh, không ít người muốn xông lên đánh hắn, nhưng bị binh lính ngăn cản, không ít người giận dữ măng to, mắng cậu là quái vật, ác quỷ tàn nhân, hung thủ giết người, chết không tử tế, mắng ra rất nhiều lời khó nghe.
Dạ Minh bất lực đứng tại chỗ, xuyên thấu qua binh lính, nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, cứu tôi…”
Mà Lãnh Mạch lúc này, lại không cứu cậu, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu gây ra tội ác ngập trời, bây giờ tôi cũng không cách nào cứu cậu, cậu chỉ hy vọng Minh Vương mẹ cậu có thể khai ân, cứu vấn cậu một lần.”
Rồi sau đó, Dạ Minh bị binh lính mang đi, mà lúc đi, từ đầu đến cuối, Dạ Minh vẫn nhìn chằm chăm Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch lại quay đầu, không nhìn Dạ Minh.
Dạ Minh bị binh lính áp giải ra khỏi Băng Thành.
Năm ấy Dạ Minh năm tuổi, Lãnh Mạch bảy tuổi, bọn họ môi người một ngã.
Hồi ức một lần nữa dừng lại ở đây, biến mất, chúng tôi lại trở về mảnh đất trống quỷ dị với bóng tối vô biên.
“Thấy không? Một khi tôi vô dụng đối với các người, một khi tôi đe dọa đến lợi ích của các người, các người sẽ lập tức vứt bỏ tôi! Luôn miệng nói rằng muốn làm anh em với tôi! Ha, đi gặp quỷ mà làm anh eml” Dạ Minh rống to, hỏa cầu bắn về phía Lãnh Mạch.