Câu nói tới vội mà đi cũng vội chính là để nói kiểu như đám Diêm Vương.

Nhưng họ đi nhanh cũng tốt, sau khi rời đi họ sẽ nhanh chóng xử lý số ác quỷ này. Còn nếu như tiếp tục trì hoãn, không thể biết khi nào đám vong linh ác quỷ này sẽ đột ngột nổi điên, hoặc nếu chúng bồng chợt bị ‘Tống Lăng Phong điều khiển thì sao? Đến khi đó, cục diện sẽ không thể khống chế.

Sỉ Mi ở lại, cưỡi ngựa đi về phía bọn tôi.

“Si Mị, anh không bị thương tích gì chứ?” Tôi ngước lên nhìn anh ta.

Anh ta cụp mắt nhìn tôi, hàng mi rất dài, mắt nhìn tôi chăm chú.

Tôi bị nhìn đâm ngại: “Trên mặt tôi có dính nhọ à?”

“Không có gì” Anh ta rời mắt đi, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi về phía trước.

Tôi tưởng là anh ta bị thương chỗ nào, vội vàng đuổi theo, tóm cái áo lông của anh ta níu lại: “Si Mị”

Sỉ Mị quay đầu lại nhìn tôi.

“Anh không sao thật chứ? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?” Tôi hỏi anh ta.

Ánh mắt anh ta hơi mờ đi, sau khi nhìn tôi mấy lần thì chợt khế giọng nói: “Nếu có một ngày tôi rời bỏ em mà đi, liệu em có khóc vì tôi giống như Lãnh Mạch?

Em có quên tôi không?”

Tôi ngớ cả người.

Tại sao Sỉ Mị đi địa phủ một chuyến vê lại đột nhiên thành ra như thế? Chẳng lẽ Diêm Vương đã nói cái gì với anh ta rồi?

“Sĩ Mị, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao đang yên đàng lành tự dưng lại nói như thế? Không phải chúng ta đã nói là tất cả mọi người phải cùng nhau đi tới cuối cùng, cùng nhau sống sót hay sao?”

“Cùng nhau sống sót ư…’ Sỉ Mị thì thào một câu.

Trong lòng tôi có linh tính chẳng lành, giữ chặt tay anh ta, khiến anh ta phải nhìn tôi: “Tôi biết tuy hiện giờ anh cũng không phải là người, nhưng thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều lạ, chắc chắn chúng ta có thể tìm được biến pháp khiến anh biến lại thành người, không còn là thể tà thuật, không còn là thể tà thuật có thể biến mất bất cứ khi nào, lúc nào nữa! Sỉ Mi, anh không được nghĩ quẩn, đã nghe chưa hả? Chúng ta phải ở bên nhau, chúng ta đã nói là phải ở bên nhau rồi!”

Sĩ Mi là chút ít trách nhiệm cuối cùng Lão Quỷ để lại cho tôi, Lão Quỷ càng hi sinh vì tôi bao nhiêu, tôi càng không thể bỏ mặc trách nhiệm này không làm!

Nên Sỉ Mị, nhất định anh ta không thể có chuyện gì!

Sỉ Mị im lặng mấy giây, kế đó bàn tay phủ lên đầu tôi: “Ban nãy chỉ nói đùa với em thôi, em coi là thật làm gì. Sống mấy ngàn năm rồi, em còn cho là tôi sẽ tự vân chắc? Đồ ngốc, nói em ngốc mà hóa ra em ngốc thật.”

Nếu thật sự chỉ là thuận miệng nói đùa với tôi, vậy thì đã tốt…

“Coi chiến trường đi.” Anh ta cắt đứt suy nghĩ của tôi, chuyển hướng khỏi đề tài này.

Tôi đành phải nhìn cùng anh ta.

Xương khô và vong linh không còn, lập tức chiến trường bớt đi một lượng lớn quân chiến đấu, bây giờ chỉ còn có Minh quân. Số lượng Minh quân không chênh nhiều với quân đoàn của Lãnh Mạch, nhưng bên Minh quân lại không có nhiều kẻ mạnh như bên chúng tôi, hơn nữa giờ Lạc Nhu đã không thể đánh lại chúng tôi, không bao lâu Minh quân đã mất đi ưu thế, biến thành bên yếu thế.

Trong Băng Thành, lính của Lãnh Mạch chấn chỉnh lại cờ trống, một lần nữa chiếm giữ một nửa chiến trường.

Chung Nhiễm rút gậy về, nhìn Lãnh Mạch nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ để thanh lọc những thứ ác tà Giờ ác tà đã được rửa sạch, tôi xin cáo từ, Chí Tôn Vương đại nhân.”

“Đa tạ, lại nợ ông một lần nữa rồi.” Lãnh Mạch khế gật đầu với Chung Nhiệm.

Chung Nhiêm cũng đáp lại đúng lê, sau đó quay qua bên đám Hải Ngạo: “Hải Ngạo, đi thôi.”

“Hả? Vậy đã đi rồi! Con còn chưa đánh đủ nữa!

Còn có nhiều lính như thế chờ con đánh mà, ông nội Chung Nhiêm, ông cứ để con ở lại đây đi” Hải Ngạo cực kỳ không muốn rời đi.

“Quy củ nói lúc trước mi đã quên rồi? Trở về bảo tộc trưởng phạt mi nhé, có tin không hả?” Chung Nhiêm nạt anh ta.

Hải Ngạo lập tức cúi đầu không dám hó hé gì thêm, mặt như đưa đám.

Tôi võ vô vai Hải Ngạo: “Không sao, chờ chiến tranh qua đi, lần sau tôi lại tới tìm anh so tài, nhất định đánh với anh cho thỏa.”

“Có thật không?!” Cặp mắt Hải Ngạo tức thì sáng rực: ‘Sau này người anh em còn tới tìm tôi nữa ư?I”

“Tất nhiên rồi!” Tôi nở nụ cười: “Chiến khí anh dạy tôi đã học được, nói thế nào anh cũng là một nửa sư phụ của tôi, học trò tới tìm sư phụ, có gì mà không thể chứ?”

“Tốt quá!” Hải Ngạo lại vòng ôm tôi: “Thế chúng ta hẹn chắc rồi đấy nhé, lần sau lại tới tìm tôi, tôi dẫn cô ra biển bơi lộ, tôi dân cô đi hái quả Tinh Tinh ở chỗ chúng tôi!”

“Ừm! Được!” Tôi trịnh trọng gật đầu.

“Cô bé.” Chung Nhiễm gọi tôi.

Tôi đi tới: “Ông nội Chung Nhiễm, lần này thực sự cảm ơn mọi người.”

“Không cần cảm ơn tôi, Trảm thi kiếm của cháu làm mất quả là một vấn đề.” Chung Nhiễm nói với tôi, “Trên đời này, khó mà lại có một thanh kiếm nào có thể ngang hàng với Trảm thi kiếm nữa.”

Nhắc tới Trảm thi kiếm, tôi thở dài: “Đúng vậy, cháu cũng chẳng còn cách nào, bây giờ Trảm thi kiếm ở trong tay Tống Lăng Phong, trong một chốc một lát cháu không thể lấy về ngay được.”

“Không lấy được Trảm thi kiếm, nhưng cháu có thể đi lấy một thanh kiếm khác.” Chung Nhiềm nói.

Tôi sửng sốt, nhìn ông: ‘Ý ông là…”

“Đúng” Ông khẳng định suy đoán của tôi: “Cháu quên rồi ư? Khi xưa quỷ thần Tu Mộ đã sử dụng thanh kiếm đó.”

“Ý ông là… thần kiếm?!”

Chung Nhiễm gật gù.

“Nhưng thân kiếm ở chô Minh Vương Lạc Nhu, còn khó lấy hơn…”

“Lúc trước máu cháu đã nhỏ lên trên thần kiếm, chỉ có cháu mới có thể phát huy được năng lực của thần kiếm, cho dù giờ cháu đã thay máu thì vân có thể sử dụng thần kiếm như thường. Thân kiếm cũng chẳng ở trong tay Lạc Nhu mà bị phong ấn ở một không gian cách không dưới mặt đất thành Minh Vương. Lần này Minh quân bại trận, chăc chăn sau đó Lạc Nhu sẽ nghĩ cách tụ tập hồn phách của cô ta lại thành một, tiến hành công kích lân nữa. Các cháu có thể lợi dụng cơ hội này để lẻn xuống dưới mặt đất thành Minh Vương. . truyện teen hay

Lấy được thần kiếm, cháu mới có đủ sức mạnh để chống lại bọn họ.”

Không gian cách không dưới mặt đất thành Minh Vương?

Khi ở trên tuyết sơn, Tống Lăng Phong cũng từng nói với bọn tôi là dưới mặt đất thành Minh Vương có một không gian cách không, đám Lưu Nguyệt bị nhốt ở chính nơi đó. Bây giờ Chung Nhiễm cũng nói như vậy, chẳng lẽ Tống Lăng Phong đã không nói dối bọn tôi?

“Chuyện sau này, thành hay bại đều giao cả cho các cháu” Chung Nhiễm nói với tôi câu sau cùng, đoạn liên dân tộc người lùn rời đi.

Nhìn tộc người lùn dần dần đi xa, tôi cúi người vái chào bóng lưng Chung Nhiêm và Hải Ngạo.

Bất kể là chế tạo Trảm thi kiếm cho tôi hay dạy tôi chiến khí, hay cả việc cứu tôi và tính mạng Lãnh Mạch, tộc người lùn đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều việc, ân tình này là không thể báo đáp.

Tộc người lùn và người địa phủ nối nhau rời đi, một lần nữa chiến trường lại trở về cục diện giăng co giữa quân đội của Chí Tôn Vương và Minh quân.

Minh quân không còn một chút ý chí chiến đấu.

Lạc Nhu và Tống Lăng Phong đã bàn nhau được một lúc, đoán hẳn bọn họ đã dự tính rút quân.

Quả không sai.

Không lâu sau, Lạc Nhu đã truyền lệnh rút lui, còn không quên bỏ lại lời ác độc, chúng tôi tạm thời coi như cô ta đang đánh rằm, không để ý tới.

Minh quân vứt bỏ khôi giáp vũ khí, nhanh chóng tháo chạy.

Lãnh Mạch cũng không hạ lệnh cho quân lính truy kích, chỉ chờ cho Minh quân rời đi rồi mới lệnh binh lính cứu trợ người bị thương, dọn dẹp chiến trường.

Cuộc chiến tranh mất trọn một ngày này, cuối cùng cũng kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play