“Đồng Đồng, người anh emIl” Từ đăng xa đã nghe thấy giọng nói dày và vang của Hải Ngạo.

Tộc người lùn gia nhập cuộc chiến Nhưng tôi nhìn qua, Hi Hi, tộc trưởng, Tống Thiên Ngân đều không xuất hiện.

Binh lính xương khô công kích tộc người lùn, Hải Ngạo xông pha đón đầu chiến tuyến.

Tộc người lùn quả không hổ là dân tộc thiện chiến, thiên tính bị kìm giữ nhiều năm nay rốt cuộc được phóng thích, chiến đấu như kẻ điên. Bọn tôi nhìn thấy lượng binh lính xương khô nhiều tới vậy đều tê hết da đầu, còn họ nhìn thấy thì lại hưng phấn, mắt sáng lên hệt con sói đói khát trông thấy miếng thịt. Đám binh lính xương khô còn chưa kịp làm gì, họ đã ào ào xông tới.

Lính xương khô bị xông văng ra một khoảng xa, tộc người lùn giáng cái búa lớn xuống là đã đập nát hết một khoảng, lính xương khô còn chẳng kịp lại sức bò dậy. Nhoáng cái vòng vây quân đoàn xương khô đã nứt ra một chỗ, bên Hải Ngạo đã hóa giải nguy cơ của bọn tôi.

“Tiểu Đồng Đồng, người anh em, tôi nhớ cô muốn chết luôn!” Hải Ngạo xông lên ôm chầm lấy tôi. Anh ta thấp người, dù giơ tay cao cũng chỉ ôm được tới eo tôi.

Tôi không phải người anh em được không hả…

“Sao các anh lại tới đây? Không phải các anh không thể rời khỏi hòn đảo à? Các anh đã hóa giải được phong ấn rồi?”

“Phong ấn đó có thể bao vây được bọn tôi, nhưng lại khó giữ được ông nội Chung Nhiêm mà. Trước kia là vì ông ấy không muốn cho tộc người lùn tham dự vào hoạt động của thế giới này nên mới dứt khoát dựa theo phương pháp của Minh Vương Lạc Nhu. Lạc Nhu phong ấn bọn tôi, ông nội Chung Nhiêm cũng lười hóa giải phong ấn, để tộc người lùn cách xa thị phi ồn ào, ở lại trên đảo tĩnh tâm tu thân dưỡng tính.”

Tộc người lùn cũng thật thà biết điều, ông nội Chung Nhiễm lười hóa giải phong ấn một lân mà lười tới tận mấy ngàn năm. Mấy ngàn năm đó, thời gian đó tộc người lùn chỉ có thể ở riết trên một hòn đảo, đúng là đáng thương…”

“Bây giờ người anh em có khó khăn, tất nhiên bọn tôi phải tới giúp đỡ!” Hải Ngạo võ ngực nói.

“Đã bảo tôi không phải người anh em cùng bất lực, nghĩ một hồi, hỏi anh ta: “Thế Tống Thiên Ngân..”

“Ông nội Chung Nhiễm không cho tên đó đi theo, bảo cậu ta chờ cùng với tộc trưởng và Hi Hi” Nhắc tới Tống Thiên Ngân, Hải Ngạo có hơi mất vui: “Người anh em Đồng Đồng, cô sờ lương tâm nói đi, tôi và tên nhóc Tống Thiên Ngân kia, ai đẹp trai hơn?!”

Éc… Tuy là Tống Thiên Ngân tâm chí không kiên, còn cần rèn luyện nhiêu, nhưng chí ít cũng là em trai của Tống Tử Thanh nhà họ Tống, tướng mạo của Hải Ngạo đem so với cậu ta… Hình như không thể so sánh được.

“Đồng Đồng người anh em, nếu cô không nói tôi đẹp trai, tình hữu nghị của chúng ta chấm dứt từ đây!”

Hải Ngạo trừng tôi.

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai, anh là đẹp trai nhất”

Hải Ngạo hài lòng, vênh mặt hừ hừ: “Thế mới nói mắt Hi Hi làm sao vậy! Ngày ngày nhìn cái tên nhóc Tống Thiên Ngân xấu xí kia, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái! Quá quät hơn là, cô ấy còn nói Tống Thiên Ngân đẹp trai! Thế mà cô ấy còn nói muốn làm vợ Tống Thiên Ngân!!!”

Nhất thời tôi không biết nói gì, ngậm miệng không lên tiếng.

Hải Ngạo rống lên một tiếng, trút giận vào đám lính xương khô xung quanh. Có tộc người lùn tham chiến, bọn tôi hoàn toàn không cần ra tay nữa.

Tôi nhìn về hướng Chung Nhiễm ở cách không xa.

Sự xuất hiện của Chung Nhân khiến Lạc Nhu và Tống Lăng Phong không tài nào đẹp mặt được.

“Chung Nhiễm! Thế mà ông cũng xen vào! Đầu óc các người có vấn đề rồi hả?!” Lạc Nhu nói Chung Nhiêm nghiêng đầu, híp mắt cười nhìn Lạc Nhu: “Minh Vương đại nhân, ngài dùng cấm thuật kêu gọi toàn bộ vong linh và xương cốt đã được mai táng nơi Minh giới địa ngục về đây, tử khí đã lan ra khäp chân trời, người dân đã chịu ảnh hưởng, hệ sinh thái thực vật, sông ngòi, đại dương, thảy đều bị tử khí làm ô nhiêm. Cứ tiếp tục như vậy, Minh giới sẽ bị tứ khí căn nuốt, thực sự biến thành một thành phố chết không mọc nổi một cọng cỏ.

“Vậy thì đã thế nào?! Phá hủy một Minh giới, ta có thể tạo lại một thế giới khác! Dù sao ta cũng là Minh Vương! Ai có thể mạnh hơn ta được!” Lạc Nhu khàn giọng gào lên.

Tôi lắc lắc đầu, điển hình của kẻ chết tới nơi còn cứng miệng.

Trước tiếng gào của Lạc Nhu, Chung Nhiễm chỉ trả lời cô ta một cách bình tĩnh: “Tộc người lùn ta tuy là một chủng tộc bị nguyền rủa, phong ấn, dầu vậy dù thế nào đi nữa cũng là một tộc sống trong Minh giới. Minh vương đại nhân muốn thống trị thế giới, bọn ta không ngăn được, cũng không có quyền ngăn lại, bọn ta chỉ đang bảo vệ mảnh đất nhà mình không bị tử khí ăn mòn thôi, thế thì có sai ư?”

“Chung Nhiễm, ông! Đáng chết! Hôm nay ông tới đây là quyết tâm muốn đối nghịch với ta có đúng không!” Lạc Nhu nổi nóng.

Chung Nhiễm dùng hành động thực tế trả lời cô ta.

Từ đầu cây gậy to lớn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đậm, ánh sáng dần lan rộng ra. Lạc Nhu hạ lệnh cho đám lính xương khô công kích, nhưng những tên lính không có ý thức này lại dường như đã sinh ra ý thức, sợ luồng sáng xanh lục này, cứ mãi lùi về phía sau, chừa lại quanh Chung Nhiễm một khoảng đất trống giữa chiến trường.

Những nơi luồng sáng màu xanh lục này chiếu tới, quỷ khí bị đánh tan, khi chiếu lên đám lính xương khô, dưới ánh sáng xanh lục, đám lính xương khô hóa thành một nắm cát bụi, bị gió thổi đi, biến mất tăm.

Chung Nhiễm nhắm mắt niệm chú.

Đám lính xương khô đang không ngừng biến mất.

Luồng sáng màu xanh lục này cũng rất diệu kỳ, chúng có ảnh hưởng với đám lính xương khô, vong linh và ác quỷ linh hồn chạm vào ánh sáng sẽ không biến mất.

Lạc Nhu lại hạ lệnh cho đám lính vong linh tấn công Chung Nhiêm, tức thì một toán vong linh xông về phía ông.

Chung Nhiêm không nhúc nhích.

Ngay trước khi lính vong linh sắp tấn công tới, ngọn lửa và băng đã tới trước, ngăn trước người Chung Nhiễm tạo thành một lá chăn phòng vệ kiên cố.

Lãnh Mạch và Dạ Minh môi người đứng ở một bền Chung Nhiễm.

Đám lính vong linh làm sao có thể đột phá lớp phòng ngự của Lãnh Mạch và Dạ Minh. Ngay khi câu chú ngữ vang lên, ánh sáng lục đã lan ra khắp chiến trường.

Quanh người tôi cũng bị ánh sáng lục này bọc lấy, chỉ cảm thấy rất thoải mái, dường như cả tâm hồn và thể xác đều đang được gột rửa.

“Đây là tuyệt kĩ độc môn của tộc người lùn bọn tôi, thanh lọc” Hải Ngạo nói: “Thuật thanh lọc của ông nội Chung Nhiễm có thể lọc sạch tất cả những thứ tà ác ô uế, còn không ô uế thì có thể hồi phục thể lực khi ở dưới ánh sáng lục này, một số ngoại thương cũng có thể bình phục”

“Đúng là bình phục được thật đó!” Đồng Sênh kêu lên, sờ mặt mình: “Mẹ nhỏ coi này, vết máu trên mặt con biến mất rồi!”

Quả là thế thật! Vết máu rách da của Đồng Sênh ban nãy quả thực đã dân hồi phục!

Tôi cũng cảm nhận thấy thể lực và nội lực đã mất đi trong cuộc chiến trước đó dần hồi lại, bây giờ, tôi đã lại đạt tới trạng thái tốt nhất.

“Luông sáng lục này thần kỳ quá..” Tôi không khỏi cảm khán Trên chiến trường, một nửa số lính xương khô đã được thanh lọc, luông sáng xanh lục chiếu tới Lạc Nhu, bị Tống Lăng Phong dùng trận pháp chặn lại. Ánh sáng lục này có thể khiến thể lực con người khôi phục lại.

Tống Lăng Phong vân không cho Lạc Nhu chạm vào, chắc hẳn Lạc Nhu lúc này chính là thứ tà ác nhất, chạm phải là sẽ tan thành mây khói đây.

Chỉ tiếc là luông sáng lục này không có tính xâm lược gì, chỉ một trận pháp nho nhỏ của Tống Lăng Phong đã ngăn được nó.

Đám lính xương khô quanh bọn tôi toàn bộ đã biến thành bụi tro.

“Lính xương đã giải quyết xong, nhưng trên chiến trường còn có nhiều vong linh như vậy, các người định giải quyết thế nào?” Bạch Hổ hỏi.

Tống Tử Thanh nhìn ra đăng xa: “Người giải quyết vong linh cũng tới rồi”

Tôi chững lại, nhìn theo hướng mắt anh.

Đẳng xa, một đội ngũ tạo thành từ mấy trăm người đang chậm rãi đi vê phía chiến trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play