Dùng hai từ biến thái để mô tả Lạc Nhu là vô cùng thích hợp.

Trước đó cô ta đã triệu hoán rất nhiều binh lính xương khô và vong linh rồi, nhưng mà không nghĩ tới cô ta lại có thể triệu hoán thêm nữa, chẳng hạn như bây giờ…

Con số này thật sự nhiều đến không thể nào hình dung nổi nữa rồi, tôi và Bạch Hổ đã hoàn toàn bị vây lại. Tôi và Bạch Hổ đã dùng rất nhiều đại chiêu, tôi cũng không dùng những chiêu mà đã đối phó với Lạc Nhu trước đó nữa. Từ sau khi thay máu thì tôi thật sự giống như những gì Chung Nhiễm nói, nội lực và tinh thần lực của tôi đã trở nên vô tận và sẽ không tàn lụi, trước đây tôi sử dụng một vài đại chiêu thì sẽ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, nhưng bây giờ thì không.

Nhưng mà cho dù như vậy thì tôi và Bạch Hổ vân không thể rời khỏi nửa bước.

“Cái quái gì thế này, chúng ta phải đánh cái này đến khi nào chứi”

Tôi thay đổi vô số kiếm băng, tay tôi cũng đã tê rần, những binh lính xương khô chết tiệt này vẫn là từng cái xông lên, gần như là vô tận!

“Mẹ nó, ông đây cũng muốn giết người rồi! Làm sao lại có nhiều binh lính quái đản như vậy!” Bạch Hổ cũng cáu kỉnh.

Mặc dù những binh lính xương khô này sẽ không làm tổn thương chúng tôi nhưng nó lại nhiều đến nôi khiến người ta mất hết kiên nhân, cũng không thể làm gì hết. Chém những con quái vật này đến đau tay thì khái niệm gì chứ? Tôi thề răng tôi sẽ không bao giờ muốn chém những binh lính xương khô kinh tởm này một lần nào nữa trong cuộc đời mình!

Lãnh Mạch chắc cũng đang nguy cơ trùng trùng nên cũng không rảnh để cứu chúng tôi lúc này.

“Bạch Hổ, cậu có thể triệu hoán Thanh Long và Chu Tước không? Để họ đưa chúng ta bay lên trời cao đo, tôi đã chém những binh lính này đến mỗi muốn ói luôn rồi” Tôi rũ mắt, vẻ mặt muốn chết.

“Triệu hoán cái rằm! Giữa chúng tôi không có thân giao cách cảm cái gì đó! Bọn họ bây giờ không biết đã vui vẻ ở đâu rồi!” Bạch Hổ khit mũi nói.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì họ sẽ thực sự kiệt sức.

“Mẹ nhỏ!”

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Đồng Sênh ở đâu đó, tôi giật mình quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy bên †ai có một luồng gió, sau đó, một ít binh lính bên cạnh tôi đã tan tành rồi một thanh niên mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu xuất hiện ở chân trước Bạch Hổ.

“Đồng Sênh?! Con tới rồi!”

“Đương nhiên! Chúng ta đã giải quyết xong những thứ ở Lôi Thành rồi nên tới hỗ trợ mẹ nhỏ!” Đồng Sênh vung lưỡi hái vê phía binh lính xương khô, quay lưng về phía tôi: “Chỉ là… có phải là con đã phát sinh ảo giác rồi không, sao lại có nhiều binh lính Minh Vương như vậy?”

“Con không phải đang bị ảo tưởng, Lạc Nhu quá biến thái rồi, cô ta triệu hoán rất nhiều binh lính xương khô” Tôi trầm mặc: “Đúng rồi, Tống Tử Thanh và Không Vương đâu rồi.”

“Đến rồi!” Đồng Sênh chỉ vào một chô.

Tôi nhìn theo hướng chỉ và thấy rằng ở một nơi khác xung quanh chúng tôi, Không Vương và Tống Tử Thanh cũng lao vào trận chiến, còn Hàn Vũ phía sau họ.

Chẳng bao lâu sau, một số lượng lớn binh lính xương khô lại chiến đấu với họ, tất cả đều bị áp đảo.

“Bạch Hổ, chúng ta hãy tham gia cùng họ!” Tôi nói lớn: “Có quá nhiều binh lính sẽ làm chúng ta phân ra, đó chính xác là những gì Lạc Nhu muốn! Không thể để cô ta tiêu diệt từng người chúng ta được!”

Bạch Hổ đương nhiên hiểu ra sự thật này, nó vừa đánh vừa đi về phía Tống Tử Thanh Đồng Sênh cũng đánh ở xung quanh chúng tôi, với sự giúp đỡ của thăng bé, chúng tôi cũng đã mở được một con đường đặc biệt khó khăn đã có thể gặp Tống Tử Thanh và những người khác.

“Tống Tử Thanh!” Tôi nhảy khỏi lưng Bạch Hổ và nhân tiện tấn công vài tên lính xương khô.

“Chuyện gì vậy?” Tống Tử Thanh nhìn xung quanh: “Lạc Nhu sắp điên rồi sao? Gô ta triệu hoán nhiều xương khô như vậy là muốn nghịch thiên sao?”

“Cô ta vốn là muốn nghịch thiên, chỉ nói một lời không hợp thì lại giống như người điên mà triệu hoán quân đoàn hoảng sợ!” Tôi nói: “Mặc dù những xương khô này không có ý thức và suy nghĩ, nhưng môi người đều cao to, đánh cũng không dê dàng. Cô ta chỉ muốn đám người của chúng ta dốc hết thể lực, sau đó sẽ lại tới giết chúng ta”

Khi tôi đang nói, tay tôi cũng không ngừng dừng lại.

Không Vương cũng đang đánh binh lính xương khô: “Lạc Nhu có lẽ đã triệu tập tất cả những binh lính đã chết trên chiến trường ngàn năm trước. Giờ cô ta đã hoàn toàn phát điên và không tuân theo thiện ác hữu báo rồi!”

“Thiện ác hữu báo gì nữa chứ? Lạc Nhu chỉ muốn làm ông trời mà thôi!” Đồng Sênh lên giữa không trung đáp.

Tôi hỏi Không Vương: “Không Vương, ông nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Không Vương suy tư hồi lâu, sau đó nói: “Trừ phi có Chung Nhiễm của tộc người lùn giúp đỡ nếu không thì chúng ta ở đây chỉ có thể kiệt sức đến chết thôi.”

Ngay cả Không Vương cũng nói rằng phải nhờ Chung Nhiêm giúp…

“Cũng không biết Lãnh Mạch bên kia đã như thế nào rồi, với một đội quân dày đặc như vậy, căn bản là hoàn toàn không thể nhìn thấy phía đối diện” Tôi nói.

“Nếu chúng ta giết Lạc Nhu trước thì sao? Nó cũng có thể ngăn chặn binh lính xương khô mà đúng không” Tống Tử Thanh đột nhiên nói.

Chính xác!

Làm sao chúng tôi lại quên được điều này!

“Muốn giết Lạc Nhu cũng không dễ dàng đâu, các người không thể giết cô ta” Không Vương nói.

“Không” Tôi chợt nảy ra một ý tưởng: “Có lẽ bây giờ chúng ta có thể giết Lạc Nhu”

Không Vương nhìn tôi, lông mày ngưng tụ lại: “Có lẽ bây giờ cô và Lãnh Mạch có thể đánh bại Lạc Nhu, nhưng linh hồn của Lạc Nhu không ở trong cơ thể cô †a. Nếu cô giết chết thể xác của cô ta thì cô ta vẫn có thể sống sót”

“Nhưng ít nhất là bây giờ, điêu đó có thể ngăn chặn đội quân xương khô của cô ta, phải không?” Tôi nói.

Không Vương im lặng.

Sau một vài giây, ông ta gật đầu: “Đúng vậy, nếu bây giờ có thể giết Lạc Nhu thì trận pháp của cô ta sẽ mất hiệu lực và những binh lính xương khô cũng sẽ không còn ai khống chế, họ cũng sẽ mất đi uy hiếp!”

“Cứ như vậy đi! Tôi sẽ thử nó!” Tôi mím môi: “Mặc dù tôi không có một thanh kiếm thích hợp trong tay, nhưng dù sao tôi cũng phải thử nó. Đây là chìa khóa duy nhất để chúng ta đột phá vòng vây!”

Không Vương cũng không phản đối nữa, chỉ cười nhạt nói với tôi: “Bây giờ chắc tôi cũng hiểu được một chút, tại sao Lãnh Mạch lại thích một cô gái nhỏ như cô rồi.”

Tôi cũng lịch sự mà mỉm cười với ông ta, không còn trì hoãn nữa, tôi đi về phía Hàn Vũ.

“Em đang làm gì vậy?” Tống Tử Thanh ở phía sau hỏi tôi.

Tôi không trả lời anh ấy, chỉ đi đến bên Hàn Vũ: “Hàn Vũ, anh biết tôi muốn làm gì”

“Ôi, mỗi lần cô tìm tôi thì ngoại trừ chuyện đó ra thì cô còn có thể làm gì nữa” Hàn Vũ thở dài, tôi còn chưa kịp nói lại thì anh ta đã nói lại: “Lân này cô không cần thuyết phục tôi nữa, tôi sẽ đi cho cô mượn sách cổ tiên tri”

Tôi bật cười: “Tự dưng anh đề nói chuyện vậy, có phải là anh đã yên tâm khi tôi dùng sách cổ tiên tri rồi không?”

Anh ta cũng cười lắc đầu: “Không phải yên tâm, mà là bởi vì giữa cô và quỷ thần dường như có một mối liên hệ đặc biệt. Chuyện tôi thủ hộ cuốn sách này vốn là nhằm đề phòng rơi vào tay bọn người nham hiểm muốn hủy diệt thế giới. Nhưng về phần cô thì cô cũng không phải là người nham hiểm, cô cũng không muốn hủy diệt thế giới, tại sao tôi không nên cho cô mượn chứ?”

“Đương nhiên, thế giới này tốt như vậy, mấy kẻ ngốc mới muốn hủy diệt!” Nói xong thì tôi nở nụ cười, xoay người dùng sau lưng đối mặt Hàn Vũ: “Thời gian khẩn cấp, đến đi, Hàn Vũ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play