Bạch Hổ hỏi tôi đã đi đâu vậy, tôi nói tôi đã tìm thấy thợ rèn, đồng thời thể hiện rằng mình rất vui mừng: “Chính là phía sau ngôi nhà nhỏ, ẩn sâu bền trong, nhưng mà tôi vần nhận được sự giúp đỡ, tìm thấy thợ rèn!”

Bạch Hổ cau chặt chân mày: “Nhưng mà… sau lưng cô không có gì cả.”

Tôi kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu lại, sau lưng tôi chỉ là một bãi cỏ um tùm, nào còn đâu bóng dáng căn nhà nhỏ kia chứ?

“Không thể nào. Tôi vừa mới bước ra từ trong đó mà, mảnh vỡ của trảm thi kiếm đích xác là đã đưa cho thợ rèn rồi mà, tại sao lại không tìm thấy chứ? Năm mơ sao?” Nghĩ tới đây, tôi liền lục lại ba lô ngay lập tức, mảnh vỡ của trảm thi kiếm không còn trong ba lô, không phải là mơ, nhưng mà như vậy… thì giải thích thế nào đây?

“Thợ rèn của Tộc người lùn là một nhân vật tôn tại một cách rất thần bí, cho dù là trong tộc của họ chỉ khi nào thợ rèn muốn bị tìm thấy thôi, không ai có thể tìm thấy ông ấy, bao gồm cả tộc trưởng mà muốn tìm thợ rèn cũng phải xem xem tâm trạng của thợ rèn như thế nào mới quyết định được.

Chắc là cô đạp phải phân chó, cho nên đã thu hút thợ rèn khiến ông ấy muốn gặp cô đó.”

Bạch Hổ nói.

Tôi đi khắp nơi tìm rất nhiều lần, nhưng mà vẫn không tìm được căn nhà nhỏ đó, không kiềm được mà tặc lưỡi: “Tại sao thợ rèn của tộc người lùn lại thần bí đến như vậy chứ? Không phải bọn họ chỉ đúc vũ khí thôi sao?”

“Nói cô ngốc hay thật sự cô không biết’ Bạch Hổ đi lên phía trước nói: “Thợ rèn là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của Tộc người lùn, những người có đủ kỹ năng rèn, tạo tác, nói chung đều là những người rất mạnh, người đồng ý khôi phục lại vũ khí cho cô tên là gì, ông ấy có nói cho cô biết không?”

Tôi bước theo sau Bạch Hổ, trả lời cậu ấy: “Ông ấy nói ông ấy tên là Chung Nhiễm, ông ấy mang dòng máu của Tộc người lùn và người Minh giới”

Bạch Hổ ở phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi tôi: “Cô nói cái gì? Người đó tên là gì? Tôi chưa nghe rõ, cô nói lại một lần nữa xem.”

“Chung Nhiễm” Tôi hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy? Sao cậu lại kinh ngạc đến như vậy?”

Bạch Hổ thật lâu không trả lời lại, rồi lắc đầu thở dài: “Nên nói cô như thế nào đây, người cô yếu thì yếu thật, nhưng vận trúng độc đắc thì không còn gì để bàn, cô biết thân phận của Chung Nhiễm này là gì không?”

Nhớ tới việc Chung Nhiễm cố ý thử thách tôi, bảo tôi đưa tay và nhiệt độ cao trong lò luyện, tôi liền căng tháng tức giận trả lời: “Tôi không biết!”

“Ông ấy quả thật là thợ rèn của tộc người lùn, nhưng mà ông ấy được Tộc người lùn tôn sùng như một vị thần thợ rèn, năm đó thanh kiếm Hủy thiên diệt địa cũng là do tay ông ấy tạo ra, người mà đánh tan linh hôn của Quỷ thân cũng là ông ấy, và ông ấy còn có một thân phận khác nữa” Bạch Hổ ngập ngừng rồi nói tiếp: “Ông ấy là sư phụ của Quỷ thần, bản lĩnh bất khả chiến bại đó của Quỷ thân, đều là do ông ấy dạy đó.”

Kiếm thần vậy mà lại do ông già đó chế tạo ra.

Phong ấn quỷ thân vậy mà lại là ông già đó.

Ông già đó vậy mà lại là sư phụ của Quỷ thần.

Sư phụ của Quỷ thần.

Tôi dường như đã vô tình gặp được một người siêu cấp, vô địch, có vai trò vô cùng lớn lao đó!

“Vậy thì ông già đó đã sống trong thế giới này rất lâu rất lâu rồi, mặc dù nói tuổi thọ của người lùn rất dài, nhưng tuổi thọ của ông ấy so với đa số người lùn khác thì dài hơn rất nhiều, ông ấy có đôi mắt có thể nhìn thấy mọi thứ từ hàng nghìn dặm, hai tai ông ấy có thể nghe được nơi nào có tiếng gió, thế gian này chỉ có một không hai, ngay cả khi Lạc Nhu và Chí Tôn Vương của Minh giới, gặp ông ấy thì cũng phải hành đại lễ đó.” Bạch Hổ nói.

Mồ hôi lạnh của tôi theo nhau rơi xuống, đúng là không biết thì không sợ mà, một người đàn ông đáng sợ như vậy, mà tôi còn la hét và gây rắc rối cho ông ấy, còn gọi ông ấy là ông già điên nữa…

thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Thảo nào ông già Chung Nhiễm lại biết nhiều đến thế, lại cứ luôn miệng nói với tôi về cái thiện và cái ác, thì ra đệ tử trước đây của ông ấy một lòng nhập ma, trở thành Quỷ thần, thiếu chút nữa là phá hủy cả thế giới, chắc là ông ấy rất buồn, truyền lại kiến thức độc nhất của cuộc đời cho đệ tử yêu quý, nhưng cũng tự tay ông đánh tan linh hồn của đệ tử mình.

Cho nên ông ấy mới lo lắng như vậy, nếu như giúp tôi phục hồi lại trảm thi kiếm, thì thế gian này sẽ xuất hiện thêm một Quỷ thần nữa không?

Tôi nhớ lại lần trước đã nhìn thấy Quỷ thân trong sách cổ tiên tri, mái tóc ngắn màu đỏ, bay trong không trung, tay năm lấy kiếm thân, người đàn ông mặc áo choàng săn băn màu đen, tuấn tú ngang ngược như vậy, chỉ là thật đáng tiếc…

Nói tới tóc đỏ, liền khiến người ta nghĩ đến Sỉ Mị, nghĩ đến Si Mị thì liền nghĩ tới lời của Chung Nhiễm nói, giữa chúng tôi xuất hiện một kẻ phản bội, Si Mị đã dân người đi cầu xin Tống Tử Thanh, cũng không biết tình trạng bây giờ như thế nào rồi.

“Bạch Hổ chúng ta quay về nghỉ ngơi đi” Tôi hít một hơi thật sâu, xua tan mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Tôi của hiện tại, cần tập trung tất cả sự chú ý để mang linh hồn của Dạ Minh về trước rồi tính tiếp!

Vị Tộc trưởng của Tộc người lùn đã say tới mức chân nam đá chân chiêu, muốn nhờ ông ấy tìm chỗ nghỉ ngơi cho chúng tôi thì chắc chắn là không được rồi, tôi và Bạch Hổ đi một vòng quanh thôn của họ, những căn nhà kia chắc chăn là tôi vào không vừa, chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh trong khu rừng nhỏ ngã lưng ra nghỉ ngơi thôi.

Đây là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong những ngày này.

Tôi đắp tấm chăn bông rồi dựa vào thân cây và xem quyển Sổ tay Tu luyện tinh thần chiến đấu mà Hải Ngạo đưa cho tôi, Bạch Hổ thì nằm dưới chân tôi, nhằm mắt hít thở đều và ngủ ngon lành, trên đầu là một khu rừng rậm rạp tươi tốt, còn có một bầu trời đen tối đến vô tận.

Cũng không biết là Lãnh Mạch như thế nào rồi.

Mới rời xa có sáu ngày, trước đây cảm thấy thật chậm, bây giờ lại cảm thấy như đã xa nhau lâu lắm rồi, rất nhiều lần mệt mỏi, những lúc chống đỡ không nổi, tôi đều sẽ nhớ lại dáng vẻ của anh ấy, thì trong tích tắc cơ thể như được lấp đầy bởi nguồn sức mạnh vô tận.

Tôi nhất định không thể kéo chân anh ấy lại phía sau, nhất định phải giúp đỡ cho anh ấy, cho nên là, nhất định phải nỗ lực biến bản thân trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn để đứng bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy ngắm nhìn thế giới.

Vì mục tiêu này, có mệt, có đổ máu nhiều hơn đi chăng nữa, những nguy hiểm ở phía trước… cho dù là cơn đại nạn phía trước, tôi cũng không sợi Tôi xốc lại tinh thần, nhìn lại sổ tay mà Hải Ngạo đưa cho tôi.

Quyển sổ tay này viết phương pháp tu luyện rất đơn giản, mặc dù chữ của Hải Ngạo khó nhìn, nhưng lại giải thích rất rõ ràng, ở một mức độ nào đó quyển sổ tay tu luyện tinh thân chiến đấu này bổ trợ cho tâm pháp của nhà họ Tống, muốn tu luyện thành tinh thân chiến đấu, thì cân được xây dựng trên cơ sở nội lực và trí lực rất mạnh.

Rất nhanh tôi đã tìm ra phương pháp rồi, bắt đầu học và tu luyện thôi.

Chỉ chốc lát liền say mê tu tập, thời gian trôi qua rất nhanh, khi mà Bạch Hổ thè lưỡi duõi người ngáp ngủ, thì tôi mới phát hiện, trời đã bắt đầu sáng rồi.

Sổ tay tu luyện tinh thần chiến đấu này dễ học à thì dễ học, tôi học cả nửa ngày nhưng vần không thể ngưng tụ lại tỉnh thân chiến đấu của mình được, xem ra phải cần thời gian dài để luyện tập nưa.

“Cô vậy mà chịu khó quá ha, mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn như vậy sao?” Bạch Hổ lười biếng liếm chân quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi không trả lời nó, chỉ là nhăm mắt nghỉ ngơi một chút, để cho hơi thở ngưng tụ trong tôi hồi phục trở lại, dù không ngủ, nhưng ưu điểm của phương pháp tu luyện của nhà họ Tống là, chỉ cần bạn tập trung vào vận may của cơ thể và tiếp tục điều chỉnh cơ bắp, tĩnh mạch và máu thì cũng sẽ cảm thấy trong sạch mát mẻ.

“Cô thích Lãnh Mạch như vậy, liệu có nghĩ răng ngày nào đó, anh ta sẽ thay lòng không?” Bạch Hổ đột nhiên hỏi tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play