Chỉ là nhờ tôi nói giúp với Lãnh Mạch một tiếng, không khó, tôi đồng ý: “Được rồi, khi về, tôi sẽ nói với Chí Tôn Vương Lãnh Mạch về chuyện của mọi người, nhưng về phần anh ấy sẽ đưa ra kết luận như thế nào, có đến tìm mọi người không, cái này tôi không thể bảo đảm, tôi cũng không thể thay anh ấy đưa ra quyết định.”

“Chuyện này tôi biết, chỉ cân cô truyên đạt lời kêu oan của chúng tôi là được rồi.” Tộc trưởng liên tục cúi đầu trước tôi, làm tôi ngượng ngùng.

Sau đó, tôi cho ông ấy xem thanh kiếm trảm thi và yêu cầu ông ấy tìm đúc sư để giúp tôi sửa lại thanh kiếm của mình, tộc trưởng nói rằng đúc bây giờ cố lẽ đang ngủ và trời cũng đã muộn. Ông ấy mời tôi và Bạch Hổ đến dự bữa tiệc của họ, hơn nữa còn nhận lời, sau khi tôi thức dậy vào sáng sớm ngày mai, sẽ dẫn tôi đến tìm đúc sư.

Nói đến như vậy, tuy rằng tôi sốt ruột, cũng không thể nói gì thêm.

Những người lùn đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn và một buổi biểu diễn múa hát, Bạch Hổ và tôi được tiếp đãi rất nhiệt tình và được yêu cầu ngồi vào vị trí của vị khách tôn quý nhất. Bộ tộc thậm chí còn mang về một chiếc bàn nhỏ dành riêng cho Bạch Hổ và dọn đồ ăn cho anh ta Bạch Hổ có thể thành người, nhưng anh ta cứ như vậy, thà thu mình thành một con chó nhỏ màu trăng ngồi bên cạnh tôi đáng yêu, ai có thể tưởng tượng được răng con chó này là một trong bốn đại thần thú?

Tộc người lùn rất hiếu khách, có lẽ vì họ đã bị giam giữ trên hòn đảo này quá lâu. Rất hiếm khi người ngoài đến, và họ háo hức kể cho bạn nghe mọi chuyện. Hết chuyện này đến chuyện kia, kể cả những quy tắc của tộc người lùn và nơi cất giấu các cấm thuật của tộc người lùn, không che dấu bất cứ thứ gì, ngay cả tộc trưởng cũng nói đủ thứ chuyện phiếm, chuyện phiếm về việc tôi có yêu đương hay không, bọn họ dường như rất dễ tin người, tôi chỉ là đưa cho bọn họ xem một cái huy hiệu bọn họ liền tin tôi như vậy rồi, bọn họ cũng không nghĩ xem đó có phải làhuy hiệu giả hay không, chẳng trách nghìn vạn năm trước bị lợi dụng, cũng là do say rồi.

Cũng may, tôi không hứng thú đến bất kỳ cấm thuật của họ hay đúc sư, nếu mà đổi thành một người khác, tôi đoán những người lùn sẽ lại khốn khổ thôi.

Sau khi ăn một bữa no nê, thể lực mà tôi đã tiêu hao ở bên ngoài trong mấy ngày qua cơ bản đã hồi phục, tỉnh lực cũng sung mãn. Tôi đứng trong khu vườn nhỏ của vương quốc người lùn, hoạt động cánh tay của mình, Bạch Hổ tốt xấu gì cũng là một thần thú, còn là vật tổ mà tộc người lùn thờ phụng, được thịnh tình giữ lại, còn đang ăn cơm ở kia đã bị tộc trưởng kéo ra nói chuyện.

Cách đó không xa có một tiếng động lớn, tiếng động dần dân lan rộng và biến chuyển thành tiếng ôn ào.

Tôi đi về phía nơi phát ra âm thanh và đến một chô trống, một nhóm người lùn tụ tập trước mặt tôi, nói cười, tạo ra tiếng ôn ào, không biết họ đang làm gì, tứ phương tám hướng còn có không ngừng người lùn đi qua.

Tôi hỏi người tiếp theo: “Anh đang làm gì vậy?”

Người lùn kia nhìn thấy là loài người lạ lãm, trước tiên là co người lại, nhưng khi thấy tôi vô tội, liền tỏ ra phấn khích: “Cô không biết, đại lực sĩ của chúng tôi lại bắt đầu so tài rồi! Người thăng không chỉ nhận được một bảo bối, càng quan trọng là, còn có thể có được tâm hồn thiếu nữ của Hi Hi chúng tôi!”

Đại lực sĩ so đấu?

Nghe có vẻ thú vị. . Truyện Kiếm Hiệp

“Đồng cô nương, đây là nghỉ thức truyền thống của tộc người lùn chúng tôi” Tộc trưởng bước tới, Bạch Hổ theo sau.

Tộc trưởng nói: “Cô cháu gái nhỏ của lão phu, Hi Hi đã đến tuổi kết hôn, muốn dùng cách này để chọn ra người chiến đấu dũng cảm nhất trong tộc để bảo vệ con bé”

Hóa ra là như vậy.

Tôi lại nhìn ra.

Những người lùn xếp thành một vòng tròn lớn với một chiếc bàn tròn ở giữa, có hai người đang nhìn nhau, những người xung quanh la hét và gâm rú nhiệt tình.

Hi Hi được coi là hoa khôi của tộc người lùn, ngồi cạnh tộc trưởng thì có chút ngại ngùng, tộc trưởng mời tôi ngồi xem.

Chiến binh trước đây tên Hải Ngạo với chiếc rìu †o đứng phía dưới chúng tôi, trong mắt lộ ra hoả khí rất đậm, nhìn vào trận đấu.

Tộc trưởng gọi Hi Hi, Hi Hi đến chào chúng tôi, cô gái nhỏ trước đó vô cùng đáng yêu hoạt bát, biết đây là cuộc thi võ thuật để rén chồng cho mình nên không khỏi có chút ngại ngùng mà nhìn trộm tôi và Bạch Hổ.

Tôi không khỏi bật cười, hỏi: “Đây là cuộc thi gì?”

“Đây là hạng nhất, đọ bắp thịt” Tộc trưởng nói.

Đang nói, trò chơi trên sân đã bắt đầu.

Hai người lùn mạnh mẽ đưa tay ra và nắm lấy nhau, và một người lùn giống trọng tài ra hiệu: “Bắt đầu!”

Một tiếng ra lệnh, hai người lùn đỏ mặt tía tao bắt đầu đọ sức, sức mạnh của hai người tương đương nhau, tay ở giữa không thấy lệch bên này, khán giả xung quanh phấn khích, hò hét không ngớt.

Sau một thời gian, người lớn tuổi hơn chút rõ ràng đã kiệt sức, dân dần không địch lại được, sức lực trên tay cũng yếu đi, người trẻ tuổi lập tức áp đảo.

“Thắng rồi!”, Người lùn trẻ tuổi hét lên, xung quang cũng nhiệt liệt reo hò.

Sau đó đám người không ngừng thách thức tiến lên, Hải Ngạo không chịu nổi nữa, bật người ụ nhảy qua: “Tôi tới Hải Ngạo này khá mạnh, liên tiếp thắng hơn mười người, gân như bất bại.

“Còn ai muốn thách đấu nữa!” Hải Ngạo cười đắc thắng nhìn Hi Hi, ánh mắt anh ta rõ ràng là thích Hi Hi, lúc trước chúng tôi ở trên bãi biển, Hải Ngạo rất lo lắng cho Hi Hi.

“Đồng Đồng, tôi muốn đi” Hồng Hồng là nhân vật háo sắc và cạnh tranh nhất, cô ta đã sớm không chịu nổi loại tình cảnh này.

Tôi cũng muốn xem Hồng Hồng và tộc người lùn bên nào sẽ mạnh hơn, vì vậy tôi hỏi tộc trưởng: “Tộc trưởng, trong cơ thể ta vẫn còn linh hồn, cô ấy muốn tham gia cuộc thi này, được không?”

“Đương nhiên là được, chỉ là linh hồn trong cơ thể cô … có thể xuất hiện sao?” Tộc trưởng tò mò nhìn tôi.

Tôi cười nhẹ, chưa kịp nói thì Hông Hồng đã vọt ra khỏi người tôi, nhảy đối diện với Hải Ngạo.

“Cái này… Tộc trưởng giật mình, một lúc sau mới nói: “Cái này thực sự là có chút doạ người, đây là một linh hồn khác của Đồng cô nương?”

“Chuyện nói thì dài lãm, nhưng mọi người yên tâm đi, cô ấy sẽ không hại tộc người lùn đâu, chỉ chỉ là cô ấy có cá tính mạnh mẽ, cũng sẽ không cướp Hi Hi với tộc người lùn đâu” Tôi cười và nói, cũng không muốn giải thích thêm vê Hồng Hồng.

Tộc trưởng không hỏi thêm câu nào.

Hồng Hồng đứng đối diện Hải Ngạo: “Tôi đọ sức với anh”

Hải Ngạo nhìn chăm chăm Hồng Hồng mấy.

lần: “Chỉ với cô? Loài người chưa bao giờ là đối thủ của tộc người lùn chúng tôi, huống chỉ một linh hôn như cô”

“Vậy thì phải thử rồi mới biết.” Hông Hồng hất cằm, kiêu ngạo nói.

Hải Ngạo và Hồng Hồng thi đấu.

Kết quả là…

Hồng Hồng dễ dàng bị đánh bại.

“Chuyện này làm sao có thể? Thực lực của tôi sao có thể thua một tên lùn như anh!” Hồng Hồng bất đắc dĩ nhìn hai tay.

Tôi cũng vô cùng kinh ngạc, nghĩ sức mạnh của Hồng Hồng đến cả Bạch Hổ cũng có thể bị cô ấy ném xuống nước được, lại thua tộc người lùn sao?

“Không được! Đấu lại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play