Ở trên núi tuyết quả thực là tôi đã từng có ảo tưởng, có lẽ Bạch Hổ nhất thời tâm tình tốt hoặc là hứng lên, cùng tôi đi đến Biển Đỏ, như vậy sẽ giải quyết được rất nhiều rắc rối và tôi sẽ có thêm nhiều trợ thủ giúp đỡ, nhưng điều tôi không ngờ là… con Bạch Hổ hiện tại đang đồng hành cùng với tôi, chỉ là… anh ta lại giống như bị ép lên thuyền, bây giờ còn tức giận vô cùng, ngồi trên cái bè đăng sau vô cùng khó chịu, cả mặt hổ viết lên câu ‘ai mà nói chuyện với lão tử, lão tử sẽ cản chết người đớ.
Tôi căn bản không phải là dân theo trợ thủ nào bên người, mà là một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào!
Sắp chết rồi, thực sự chết rồi, vậy thì biết làm sao đây? Khi nào mới có thể vào bờ? Khi nào tôi mới có thể thả vị thân thú này vẽ?
Lặng lẽ trôi trên sông một lúc, Bạch Hổ đột nhiên nói: “Tôi đói bụng, kiếm đồ ăn đi!”
Tôi không nói nên lời, nhìn trời chỉ biết lắng lặng đi lục vào ba lô, lần này không mang theo thịt, chỉ mang theo một ít bánh quy đơn giản, cầm lấy một ít đưa cho anh ta, Bạch Hổ không ăn, nóng nảy hất bánh bích quy xuống nước: “Lão tử là thú ăn thịt! Ăn bánh cái gì!”
“Không ăn thì không ăn, phí phạm đồ ăn làm gì! Bị anh ta quát, tôi hơi bực bội: “Không ăn thì đói, hoặc là anh tự mình nhịn đói đi, hoặc là tự mình nghĩ cách tìm cái ăn đi!”
“Nếu không giải quyết vấn đề đồ ăn của lão tử, lão tử sẽ ăn cô!”
“Ai sợ ai! Anh ăn đi! Đánh không lại anh, cũng có thể đâm anh một nhát! Nào anh tới đi!” Tôi nâng cảm hét với anh ta.
Bạch Hổ sửng sốt một chút, nhíu mày: “Cô tới tháng à? Cáu kỉnh như vậy”
“Tới mẹ anh!” Tôi tức giận rồi, nặng nề quay đầu lại, xé mở bánh quy ra ăn, căn bánh quy một miếng thật to, bánh quy căn rất là ròn.
Một lúc sau, Bạch Hổ nói từ phía sau: “Bánh quy, cầm qua đây!”
Tôi thật là…
Bạch Hổ cuối cùng đã ăn gân một nửa số bánh quy trong ba lô của tôi. Anh ta đã ăn hơn một nửa số lương khô mà tôi chuẩn bị cho mười ngày qua.
Tôi tức giận mắng anh ta một trận, tôi hét với anh †a, nhưng anh ta ngược lại không hét lại tôi, tôi nhắm mắt xuôi tay trên bè tre, mặc kệ tôi mắng thế nào, anh ta cũng không quan tâm tới tôi, Bạch Hổ thối!
Mặt sông rất bình lặng, Bạch Hổ ngủ yên, bởi vì xuôi dòng, không cần tôi chèo bè, tôi lấy bản đồ ra xem, sau khi xác định được vị trí chính xác, tôi cũng đã mệt, năm bẹp trên chiếc bè tre.
Dù sao đây cũng là một con sông một con đường, hai bên có vách đá, không cần lo đi tới ngã rẽ, dòng sông cũng ổn định, thỉnh thoảng chỉ có vài con chim thú bay qua, bầu trời Minh Giới là màu máu, trời núi vắng lặng yên ả, môi trường như vậy.
rất dễ giúp con người ta thả lỏng, cơn buồn ngủ dần lên, một lúc sau thì tôi ngủ thiếp đi.
Cho đến khi Hồng Hồng gọi cho tôi: “Đồng Đồng, nhìn kìa, có con chim rất đẹp!”
Tôi dụi mắt ngồi dậy, Hồng Hồng đã từ trong người tôi đi ra, đứng ở bên cạnh tôi, tuy không có nét mặt rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn của cô ấy, chỉ tay về phía trước: “Nhìn xeml”
Tôi nhìn theo và nhìn thấy một con chim đang đứng bằng một chân trên dòng sông không xa trước mặt chúng tôi, đây không phải là loài sếu đầu đỏ của thế giới loài người chúng ta sao? Hóa ra ở Minh Giới cũng có.
“Chân gầy như vậy vần có thể đứng bằng một chân, Tiểu Đồng, cô nói xem có thần kỳ không?”
Hồng Hồng nghiêng đầu hỏi tôi.
Tôi nhìn Hồng Hồng như vậy, chợt cảm thấy có chút xót xa, nở nụ cười thật tươi nói với cô ấy: “Thật sự rất thân kỳ, con chim này thật là đẹp”
Hồng Hồng mỉm cười nhìn chim thích thú.
Tôi lặng lẽ thở dài.
Mặc dù sếu đầu đỏ không phải là chuyện lạ đối với chúng tôi, nhưng đây là lần đầu tiên Hồng Hồng nhìn thấy, tôi ở thế giới loài người cũng chưa đi chơi một mình với cô ấy, mặc dù cô ấy không phải là người, nhưng cô ấy có tất cả cảm xúc của một con người và có vui mừng có phẫn nộ, tính tình cô ấy không tốt, khát máu và che giấu một số bí mật, nhưng đôi khi cô ấy trông giống như một cô gái nhỏ ngây thơ và trong sáng, nhìn mọi thứ đều rất là mới lạ, nhìn mọi thứ đều rất thú vị, những người khác gọi cô ấy là quái vật, có lúc cô ấy sẽ rất tức giận, nhưng thật ra, cô ấy cũng sẽ rất buồn, tuy không nói ra nhưng tôi biết điều đó.
Cô ấy rất, rất mong muốn được trở thành một con người, một con người bảng xương băng thịt, có nét mặt và biểu cảm.
Nếu có thể, tôi hy vọng Hồng Hồng có thể trở thành một người, mặc dù cô ấy có thể giống hệt tôi, nhưng điều đó khá tốt, phải không? Đối với tôi mà nói, Hồng Hồng ở mức độ nào đó, chính là em gái của tôi, phải không?
Chiếc bè tre trôi gân đến sếu đầu đỏ, ban đầu Hồng Hồng muốn nhìn kỹ hơn, nhưng trên bè tre có một con thần thú đang ngồi đó, con sếu đầu đỏ đều đồng loạt bay đi, Hồng Hồng vẻ mặt thất vọng nhìn bầu trời nơi sếu đầu đỏ bay đi: “Quay lại đi, chú chim nhỏ…”
Tôi hơi buồn cười: “Khi nào chuyện của Minh Âm được giải quyết và trở về nhân gian, tôi sẽ dẫn cô đến sở thú chơi.”
Nghe những lời này của tôi, Hồng Hồng đang quay lưng về phía tôi đơ ra, cô ấy im lặng vài giây rồi mới nói: “Được”
Tôi liên mỉm cười.
Bạch Hổ khit mũi: “Muốn xem động vật, thà rằng xuống địa ngục tâng mười chín còn hơn, nơi đó có đủ loại động vật, chỉ là các người phải mang theo mấy cái mạng nữa”
Mỗi khi tâm trạng tôi vui vẻ, Bạch Hổ đều đến gây sự, không muốn để ý tới anh ta.
Phong cảnh hai bên bờ sông quả thật là tao nhã rất khác biệt, rất là có một không hai, theo lời Lãnh Mạch thì trôi dạt trên sông phải mất hai ngày mới đến được Biển Đỏ, dù sao chuyện này vội cũng không vội được, tôi chỉ đơn giản là cùng với Hồng Hồng thưởng thức cảnh vật xung quanh, nhân tiện trò chuyện mấy câu.
Suy cho cùng thì tôi và Hồng Hồng cũng tâm đầu ý hợp, nói về nhiều chủ đề chung, chỉ là mỗi khi tôi vô tình nhắc đến nhà họ Tống, Hồng Hồng lại cố tình lảng tránh hoặc chuyển hướng sang chủ đề khác, tôi biết cô ấy có điều gì đó muốn giấu tôi, cũng không ép buộc cô ấy phải nói.
Bạch Hổ giữa đường thực sự là quá đói rồi, đành lặn xuống sông bắt cá, chiếc bè tre lững lờ trôi trước mặt, anh ta bơi bên cạnh, hết lân này đến lần khác cố tình nghịch ngợm, đập lên hai ngọn sóng, khiến tôi ướt sũng, tôi và Hồng Hồng ở trên bè tre vẩy nước vào mặt Bạch Hổ, chốc chốc người và hổ lại nô đùa với nhau, mọi mâu thuẫn trước đây dường như được xóa nhòa trong giây phút này.
Bạch Hổ cũng vớt được nhiều cá, Lục Quy ra bè tre phía sau châm lửa đốt cá, Bạch Hổ lại lặn xuống sông.
Tôi chờ Bạch Hổ khi nổi lên sẽ dùng nước vẩy vào mặt anh ta, nhưng đợi một hồi lâu không thấy Bạch Hổ nổi lên, Hồng Hồng nói anh ta không phải là bị mãng xà nước kéo đi rồi chứ, tôi đột nhiên trở nên có chút lo lăng, không biết Bạch Hổ dưới nước có sức mạnh như thế nào, đứng trên mép bè tre, nhón chân vươn đầu nhìn ra sông, lớn tiếng gọi Bạch Hổ: “Bạch Hổi Bạch Hổi”
Đột nhiên, con Bạch Hổ lao ra khỏi mặt nước trước mắt tôi, dùng chân đập tôi một cái, tôi ngã xuống sông.
Nước sông lạnh ngay lập tức xộc vào tai, mũi và mắt tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT