*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đại chí tử Lãnh Mạch, anh định đi đâu vậy?” Ông lão áo choàng trãng khẽ cười nhẹ với Lãnh Mạch “Tống Lăng Phong.” Lãnh Mạch lạnh lùng nói.

Ông già có vẻ mặt hồng hào và dáng dấp khỏe mạnh đang đứng trước mặt chúng tôi, chính là Tống Lăng Phong.

Bộ dạng ông ta thể này, đâu còn bộ dạng ốm yếu gần tới tuổi thọ nhìn thấy ở nhà họ Tống lúc đóI “Tống Lăng Phong… Ông nội, tại sao ông lại nói dối chúng cháu?” Mặc dù sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng tận mắt chứng kiển sự phản bội của Tổng Lãng Phong, thì trong lòng vần đau nhói Tống Lăng Phong nhìn về phía tôi, vài giây sau, lắc lắc đầu: “Thật sự không biết phải nói cô thể nào nữa, cô nhóc, ngay cả mười chín tầng địa ngục cũng không thể lấy được mạng của cô, nên nói cô phúc lớn mạng lớn, hay là nên nói là may mãn đây?”

“Nếu như ông thực sự muốn mạng của tụi con” Tôi năm chặt hai tay.

“Vốn dĩ Tống Tử Thanh đã bị phế rồi, có lẽ lúc cô lấy cỏ hoàn hồn đã giết chết cậu ta, bây giờ đối với tôi mà nói, người có thể cản trở tôi chỉ có cô và Tống Thiên Ngân thôi, sắc mặt của Tống Thiên Ngân thật sự rất phiền toái, vốn dĩ định sẽ trực tiếp giết chết mấy người ở nhà họ Tống đấy, có điều không ngờ rắng, lại gọi Đại chí tử Lãnh Mạch và Si Mị ra, tôi đành phải thay đổi kế hoạch, tiên các người xuống mười chín tầng địa ngục” Tống Lăng Phong nói một cách rất bình tĩnh, như thể chỉ là đang kể lại một chuyện mà hoàn toàn không liên quan gì đến ông ta vậy.

“Trước hết đừng nói đến chuyện con có tình cảm với ông hay không, nhưng Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân đã sống bên cạnh ông từ nhỏ, là cháu trai do một tay ông nuôi lớn đấy! Rốt cuộc điều gì đã khiến ông điên cuồng đến mức muốn giết cả cháu ruột của mình?” Tôi đỏ mặt lớn tiếng chất vấn.

Trái ngược với sự kích động của tôi, Tống Lăng Phong lại chỉ trả lời tôi một câu với vẻ bình thản: “Người làm việc lớn không dính vào chuyện nhỏ nhặt.”

Hay cho câu người làm nên việc lớn không dính vào chuyện nhỏ nhặt.

Không dính vào chuyện nhỏ nhặt đến nỗi đều muốn giết hại ngay cả cháu trai ruột của mình, ngay cả người thân của.

“Lúc đầu tôi còn đang nghĩ, tính cách nham hiểm Tống Tử Thanh kia rốt cuộc là chịu sự lây nhiễm của ai, bây giờ coi như đã biết rồi.” Lãnh Mạch bình thản lên tiếng: “Trưởng lão Lục một mực tín nhiệm ông, nhưng tôi không tin tưởng ông, vẻ hiền lành vô tư của ông không giống với một cường giả, thậm chí không giống như một người bình thường, mà giống như một tên hèn giả thiện lương ẩn chứa bộ mặt giả dối. Quả nhiên, tôi đã đoán đúng rồi.”

Tống Lăng Phong không quan tâm đến điều này: “Kế hoạch đã bắt đầu được thực hiện rồi, mặc dù tôi không biết các người làm cách nào mà trốn thoát khỏi hoàng thành, nhưng vì không cản trở đến kế hoạch của chúng tôi, thì các người cũng phải bỏ mạng ở đây”

Lãnh Mạch đột nhiên tỏa ra khí lạnh: “Nhóc con, lùi lại”

Cường giả đấu tay đôi, tôi vân đủ tự tin để giúp Lãnh Mạch đánh bại Tống Lăng Phong, chỉ có thể lùi về phía sau.

Hiện tại chúng tôi cách hoàng thành rất gần, chỉ cần tuyên chiến, nhất định động tĩnh sẽ thu hút Lạc Nhu, khi Lạc Nhu đến, thì thật sự thoát chết rồi, nhưng bây giờ muốn nói không tuyên chiến lại là chuyện không thể, Tống Lăng Phong vào tư thế rồi.

Vừa thoát khỏi nguy hiểm, lại rơi vào nguy hiểm, lần này, chúng tôi còn có thể thoát ra ngoài an toàn không?

“Ông nội!” Vào lúc này, một tiếng hét vọng đến từ phía sau chúng tôi.

Tôi quay đầu lại, là Tống Thiên Ngân, còn có cả Tống Tử Thanh và Sỉ Mị!

“Ông nội! Có thật là do ông làm không?” Tống Thiên Ngân kích động chạy tới.

Nhưng ánh mắt của Tống Lăng Phong, chỉ dừng lại trên người Tống Tử Thanh.



Tống Tử Thanh dùng sức tát cho Tống Thiên Ngân một cái, Tống Thiên Ngân bị đánh ngã xuống đất, che mặt, ngẩn người ra.

“Em nhìn cho rõ! Người trước mặt còn là ông nội của em không?” Tống Tử Thanh quay đầu, chỉ vào Tống Lăng Phong.

Dưới chân Tống Lăng Phong xuất hiện một trận pháp, cầm lấy công thức, ánh mắt lạnh lùng, sát khí bộc đầy mình, không còn là ông cụ tốt bụng mà chúng †a từng biết nữa.

“Tử Thanh, tôi thực sự không ngờ cậu còn sống đấy” Tống Lăng Phong đã lên tiếng.

“Hơ, còn có rất nhiều chuyện ông không ngờ lắm”

Tống Tử Thanh chế nhạo.

“Xem ra tôi thật sự không thể nương tay được nữa rồi, trước đây vì trận pháp hấp thu năng lượng mà đào †ạo cho các cậu, mặc dù các cậu đã cung cấp rất nhiều năng lượng cho tôi, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cũng là một sai lâm lớn, nếu như một tay giết chết khi các cậu còn nhỏ, thì hôm nay cũng sẽ không co nhiều chuyện như vậy rồi” Tống Lăng Phong nói.

Tống Thiên Ngân cứng đờ cả người.

“Tôi không biết rốt cuộc ông đang âm mưu điều gì, mà cần phải lấy toàn bộ nhà họ Tống ra để đỏi lấy món hời, nhưng hôm nay gặp mặt rồi, thì nhất định sẽ phá tan kế hoạch của ông.” Tống Tử Thanh đối mặt với Tống Lăng Phong, trong tay cũng năm lấy công thức.

“Phép thuật của cậu đều là do tôi dạy, Tử Thanh, cậu thực sự nghĩ răng mình có thể đánh bại tôi sao?”

Tống Lăng Phong nói.

“Có đánh bại được không, thử rồi mới biết.” Tống Tử Thanh nghiêng nghiêng đầu.

“Xin lỗi nhắc nhở một chút” Giọng nói của Lãnh Mạch vang lên từ phía sau.

Tống Lăng Phong nhìn Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch chậm rãi bước lên, sánh vai với Tống Tử Thanh: “Tống Lăng Phong, hình như ông đã quên, có mặt ở đây, ngoài Tống Tử Thanh ra, còn có những người khác nữa sao?”

Sỉ Mị cũng tiến tới, kéo tôi lên khỏi mặt đất.

Vẻ mặt của Tống Lăng Phong trở nền nghiêm túc.

Nếu như Tống Tử Thanh chỉ đấu với ông ta, có lẽ Tống Tử Thanh không thể đấu lại ông ta, nhưng bây giờ ngoài Tống Tử Thanh ra, còn có Lãnh Mạch và Sỉ Mị, hai người này cũng là cường giả, cho nên Tống Lăng Phong đành phải suy xét lại.

“Định một đám đánh một ông già ốm yếu như tôi sao?” Tống Lăng Phong cười nói.

“Ông ta đang kéo dài thời gian” Tống Tử Thanh nói với Lãnh Mạch.

“Tôi biết” Băng của Lãnh Mạch đã vào thế chuẩn bị chiến đấu.

Sỉ Mị kéo tôi ra sau lưng anh ta, những quả cầu màu tím đen ngưng tụ lại.

Tống Lăng Phong đột nhiên nhìn tôi: “Nhóc con, cậu muốn biết cha mẹ của cậu đế chết thế nào? Cậu có muốn biết thứ trong cơ thể cậu là cái gì không? Hẳn là cậu còn rất nhiều câu hỏi đúng không? Bây giờ không hỏi tôi, thì có lẽ sau này cậu không còn cơ hội nữa đâu.”

Tôi ngớ ra.

Cha mẹ tôi đã chết thế nào?

Thực sự tôi vân còn rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như Tống Lăng Phong đã đưa Lưu Nguyệt và những người khác đi đâu, liệu Tống Lăng Phong có thực sự muốn tạo ra một thanh kiếm thần, rốt cuộc Hồng Hồng lại có mối quan hệ gì với ông ta, nhưng bây giờ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play