Chắc chản là Hồng Hồng đã biết cái gì, nhưng cô ấy không nói, tôi lại không thể bắt cô ấy đến đánh một trận tra khảo được, thật vội chết tôi.
Tống Tử Thanh quan sát trận pháp trên mặt đất xong liên đứng dậy nói: “Năng lượng bên trong đã bị dời đi rồi”
“Chúng ta đi Minh Giới thôi, Tống Lăng Phong đã dám bắt người nhà họ Tống đi chứng tỏ bọn họ đã quyết định không che giấu âm mưu nữa.” Lãnh Mạch nhanh chóng quyết định.
Tống Tử Thanh lặng đi một lát mới nói: “Tống Lăng Phong mang năng lượng lớn như vậy theo chắc chăn không sử dụng cho mục tiêu chính đáng. Còn có mấy mươi người nhà họ Tống không rõ tung tích, tôi không thể ngồi yên mặc kệ, thấy chết không cứu được. Không cần biết Tống Lăng Phong có hợp tác với Minh Vương không, bây giờ chỉ có thể đến Minh Giới tìm manh mối thôi.”
“Tôi cũng đi!” Tống Thiên Ngân đứng ra. “Tôi cần phải xem tận mắt mới tin, tôi muốn biết ông nội đến cùng là người tốt hay người xấu!”
Tôi và Si Mị càng không có ý kiến, đương nhiên là theo mọi người.
Mấy người chúng tôi nhanh chóng đạt thành nhất trí, cùng đi Minh Giới.
“Bây giờ còn một vấn đề” Tôi quay sang hỏi Lãnh Mạch: “Chúng ta đến Minh Giới khai chiến trực diện với Minh Vương sao?”
“Không” Lãnh Mạch cúi nhìn tôi: “Không thể để Lạc Nhu biết anh đã giải độc rồi được, tương kế tựu kế thôi.”
“Tương kế tựu kế? Ý anh là… giả như anh còn đang trúng độc, sau đó tìm Minh Vương Lạc Nhu sao?”
“Ừ” Lãnh Mạch năm tay.
“Nhưng thế thì còn một vấn đề nữa” Tôi bổ sung: “Minh Vương Lạc Nhu muốn anh mang đầu của em đến gặp cơ mà? Anh muốn mang đầu em đi gặp bà ta thế nào? Dùng đầu thật luôn à?”
Lãnh Mạch nhướng mày: “Đoán đúng rồi.”
Đây là ánh mắt tôi lúc này.
“Đùa em thôi, sao anh nỡ:” Lãnh Mạch lại nói.
Tôi không tin đâu có biết không hải!
“Đội Hoàng Tuyền có một người rất giỏi hóa trang, chỗ này lại nhiều xác chết, tùy tiện tìm xác một cô gái chặt đầu xuống hóa trang thành em, sau đó mang cho Lạc Nhu là được”
“Lạc Nhu sẽ tin sao?” Dù sao đối phương cũng là Minh Vương nha.
“Không cân bà ta tin, chỉ cần chúng ta vào được điện Minh Giới là đủ rồi” Lãnh Mạch thản nhiên đáp: “Yên tâm giao cho anh đi, em chỉ cần làm theo lời anh nói là được.”
Anh nói là tôi nghe anh chỉ mà làm theo chứ không phải mặc tôi ở trên nhân gian không làm gì cả chờ đợi, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng có cơ hội chiến đấu cạnh anh, dù cho lực lượng của tôi rất nhỏ. Mà điểm này Lãnh Mạch chắc chắn biết rồi, người đàn ông này thật sự tinh tế vô cùng.
“Được!” Tôi gật mạnh đầu. “Em nghe anh!”
Lãnh Mạch lại sắp xếp toàn bộ kế hoạch một lân, người của đội Hoàng Tuyền nghe theo yêu cầu của Lãnh Mạch tìm xác một cô gái tới, chặt đầu hóa trang thành tôi. Tôi không thể không cảm thán kỹ năng hóa trang của thành viên này đội Hoàng Tuyền, phải gọi là đỉnh của đỉnh, biến cái đầu kia thành bộ dáng giống tôi như đúc, ngay cả tôi còn không phân biệt được. Loại kỹ thuật sắc bén xuất thân như thế này cũng là có một không hai.
Tuy không cần ở lại nhà họ Tống nữa, nhưng vì đề phòng, Lãnh Mạch vẫn phân công hai thành viên đội Hoàng Tuyền ở lại ẩn núp, có tình huống đặc biệt phát sinh phải lập tức báo cho anh.
Sau đó chúng tôi đi tới trận pháp truyền tống của nhà họ Tống.
Trên đường tới trận pháp tôi mưới biết, Lãnh Mạch mạo hiểm tương kế tựu kế muốn xông vào chủ điện không chỉ vì tìm hiểu rõ ràng Minh Vương bố trí thế lực ra sao mà còn một phần vì Dạ Minh.
Dạ Minh bị tạm thời giam giữ tại chính giữa chủ điện. Mà đến giờ vẫn chưa có tin gì của Dạ Minh, Lãnh Mạch nghỉ ngờ cậu ấy đã bị Lạc Nhu làm thành con rối. Mặc kệ thế nào, dù lần này là một bữa tiệc Hồng Môn đi nữa, Lãnh Mạch vần phải đi.
Qua đó có thể thấy được tình nghĩa anh em giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh.
“Nhưng Lạc Nhu dù gì cũng là mẹ của Dạ Minh mà, nếu thật sự là bà ta biến Dạ Minh thành con rối thì chẳng phải quá tàn nhãn sao?” Tôi nghĩ dù Lạc Nhu có độc ác âm hiểm cỡ nào cũng không đến mức hại con trai ruột của mình đúng không?
“Không nhất định, quan hệ giữa Lạc Nhu và Dạ Minh cũng không tốt đẹp như bề ngoài.” Lãnh Mạch đáp lời. “Tuy Dạ Minh là con trai của Lạc Nhu và Thao Thiết, nhưng Thao Thiết trời sinh tính ác, lúc trước Lạc Nhu kết hợp với Thao Thiết là vì sau khi lên giường với Thao Thiết có thể tăng lên năng lực của bản thân. Sau bà ta lại sinh ra Dạ Minh, nếu không phải Dạ Minh trời sinh mang hỏa thì e là bà ta đã chính tay bóp chết cậu ấy rồi”
Lãnh Mạch lắc đầu: “Dạ Minh họ Dạ mà không phải họ Lạc cũng vì Lạc Nhu không muốn thừa nhận đứa con trai này, tên cậu ấy vần là Lục trưởng lão đặt cho, lúc trước Dạ Minh cũng rất đáng thương, trừ khi là Lạc Nhu muốn mượn dùng năng lực cậu ấy, lấy danh nghĩa cậu ấy đi chèn ép bạo dân mới gọi tới, còn không đều bỏ mặc không quản, Dạ Minh tử nhỏ đã ở cùng anh”
Chẳng trách lúc trước Dạ Minh nói thân phận Lãnh Mạch đã xem như đủ tốt rồi, tuy Lãnh Mạch lỡ tay giết chết mẹ ruột nhưng ít ra còn có gia đình tốt, có một người cha tốt. Mà Dạ Minh từ đầu tới cuối đều chỉ là lợi thế cho Lạc Nhu lợi dụng. Nhưng vì Lạc Nhu là mẹ anh ta nên anh ta mới không thể phản kháng…. Có lẽ Dạ Minh càng tình nguyện trao đổi thân phận với Lãnh Mạch hơn.
Nói thế thì việc Lạc Nhu biến Dạ Minh thành con rối là hoàn toàn có khả năng.
Nói tới đây, chúng tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Đoàn người cùng bước vào trận pháp truyền tống, về tới địa phủ.
Vốn ở địa phủ có trận pháp truyền tống thông thẳng tới Minh Giới, nhưng khi Diêm Vương mang đám người chúng tôi đến chỗ trận pháp mới phát hiện ra nơi này đã bị phá hủy từ lúc người đeo mặt nạ tấn công Địa Phủ rồi. Bây giờ chỉ còn trận truyền tới Phong Đô và hai mươi tầng địa ngục mà thôi.
Không có cách đi thẳng tới Minh Giới, chúng tôi chỉ có thể truyền tống từng tầng địa ngục, tới tâng mười chín mới có cửa thông tới Minh Giới.
Chúng tôi nhanh chóng bước vào trận truyên tống, rời khỏi địa phủ.
Vì ác linh ác quỷ tại sáu tầng dưới cùng địa ngục đã hoàn toàn không còn, chúng tôi rất nhanh tới tâng thứ mười chín.
“Có cần tìm vua ác quỷ không?” Lần nữa bước tới tâng mười chín địa ngục, tâm trạng đã hoàn toàn không giống khi trước nữa.
Lúc này vua ác quỷ là bạn của chúng tôi.
“Không có thời gian. Lãnh Mạch đáp. “Chúng †a đến nhà họ Tống đã hoãn lâu lắm rồi, bây giờ nhanh nhất là đi tắt qua lối đặc biệt ở tư pháp đến trận pháp truyền tống, cần tranh thủ thời gian đi thôi.”
Tôi gật đầu đi theo.
Lãnh Mạch cũng chưa nói cụ thể chúng tôi vào tới Minh Giới cần làm gì, nói là đến nơi lại bố trí.
Lãnh Mạch rất quen các lối ra vào tư pháp, dät chúng tôi tìm được lối tắt, đi thẳng không hề bị quái vật tầng mười chín quấy rầy. Chúng tôi đi rất nhanh, sắp tới thời gian ước định với Lạc Nhu rồi, không thể tạm dừng.
“Chờ đã!” Lãnh Mạch chợt gọi mọi người: “Đăng trước có người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT