Tôi vân còn chưa chuẩn bị xong, thế này phải làm sao đây?
“Mẹ nhỏ.” Đồng Sênh ở đăng trước quay đầu lại gọi tôi: “Nhanh lên chút đi”
Tôi lập tức bừng tỉnh, tay chân luống cuống đẩy Lãnh Mạch ra chạy về phía Đồng Sênh.
Lãnh Mạch ở phía sau nói: “Nhóc con, chạy thoát được khỏi bàn tay anh đâu, sớm muộn gì anh cũng cầu hôn được em”
Tôi làm như không nghe thấy gì, vì để che giấu cái mặt đỏ cùng tim đập nhộn nhạo của mình, chẳng cần biết Đồng Sênh có thích hay không mà bế thăng bé lên ôm chặt vào lòng.
“Mẹ nhỏ, mẹ coi con là thú nhồi bông đấy à?”
Đồng Sênh bất mãn than thở.
Tôi mặc kệ, tim tôi đang loạn muốn chết rồi đây! Cần phải ôm Đồng Sênh để bình tĩnh lại.
“Mẹ nhỏ, mẹ siết con chặt quá, bỏ con ra đi”
Đồng Sênh lại giấy giụa.
“Cái thằng bé này! Con không để yên cho mẹ ôm một lúc được à!” Tôi trừng mắt với nó: “Có tin mẹ tét mông con không!”
Nó chẳng sợ tôi tí nào: “Mẹ ngược đãi trẻ con, con phải đi kiện với mẹ con và bác Diêm Vương!”
Tôi vừa mới chuẩn bị đáp trả Đồng Sênh thì Lãnh Mạch đã bước lên đi cạnh tôi, tôi đột nhiên lại trở nên căng thẳng, cơ thể lần khuôn mặt cũng cứng đờ đến nöi không thốt ra nổi một lời nào.
“Em căng thẳng cái gì, anh ăn thịt em à?” Lãnh Mạch buồn cười nói.
Cứ nghĩ đến một ngày bị Lãnh Mạch cầu hôn là tôi hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Đồng Sênh nói: “Mẹ nhỏ, mặt mẹ đỏ như mông khỉ ấy”
“Mặt con mới đỏ như mông khỉ!” Tôi cuống quá rống lên.
“Mông khỉ trông còn dễ nhìn hơn mặt em nhiều” Lãnh Mạch cười nói.
Trời ơi cứu tôi với! Bây giờ tôi không muốn gần gũi với Lãnh Mạch, chỉ muốn ở một mình, thật đấy!
“Em ôm người nặng thế mà không mệt à? Nếu như sức em lớn mà không có chỗ dùng thì có thể ôm anh” Lãnh Mạch nói ý.
Đồng Sênh phản bác anh: “Con vần chỉ là một đứa trẻ, nặng đâu mà nặng!”
“Nhưng con là đàn ông, giới tính khác biệt lại còn dựa dâm vào người phụ nữ của chú, muốn tranh thủ sờ mó à” Lãnh Mạch trừng mắt với Đồng Sênh.
“Đến cả một đứa trẻ con mà chú cũng ghen!”
Đồng Sênh trừng mắt lại Lãnh Mạch.
“Chỉ cần là đàn ông thì không thể động vào người phụ nữ của chú”
“Thế sau này chú với mẹ nhỏ sinh con trai thì sao?”
“Nếu nó dám sờ mó người phụ nữ của chú, chú đánh gãy chân nói”
“Biến thái!”
“Cảm ơn đã khen.”
Lãnh Mạch thế mà lại đi cãi nhau với một đứa trẻ 10 tuổi, lại còn cãi nhau về một chủ đề vô bổ như vậy! Tôi rút lại lời trước đây đã nói Lãnh Mạch là người lạnh lùng độc đoán, Lãnh Mạch của bây giờ không ngầu cũng chẳng lạnh lùng mà là ấu trĩ đến không còn lời nào để nói!
Chúng tôi quay lại điện Diêm Vương một lần nữa, Lãnh Mạch nói để bảo vệ Địa Phủ khỏi làn sóng thứ hai tử sự tấn công của các thế lực thần bí kia, anh đã sắp xếp thuộc hạ của mình từ Minh Giới đến.
Hiện tại Minh Giới đang có biến động, giờ chỉ còn lại thời gian một ngày cuối cùng, chúng tôi phải quay về nhà họ Tống xác nhận một chuyện, sau khi xác nhận xong Lãnh Mạch sẽ phải đến chỗ Minh Vương Lạc Nhu theo thời gian ước định 3 ngày.
Thời gian rất gấp, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân đều lo la với nhà họ Tống, Diêm Vương bảo chúng tôi tạm thời cứ nghỉ ngơi, bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa nhưng tôi đã từ chối, giao Đồng Sênh cho Túy Hoa rồi chuẩn bị từ biệt Địa Phủ.
Lúc này Sỉ Mị lại đến.
Tôi sững sờ trong giây lát, nhìn về phía anh ta.
Anh ta khoác trên mình một tấm áo bào đen, chân dài sải bước đi đến trước mặt tôi. Tư thế này của anh ta trông có phần dữ tợn, tôi không khỏi lùi về sau hai bước, không phải là đang ra vẻ mà là hoàn toàn bị khí thế của anh ta lấn át.
“Đồ đần” Anh ta gọi tôi.
“Hở?” Dáng vẻ trịnh trọng lạ đời như vậy, Sỉ Mị hẳn không phải là kiểu tâm thần phân liệt đa nhân cách đó đấy chứ?
“Tôi đi cùng cô.” Anh ta nói.
Tôi ngẩn ra: “Si Mị, anh..” Rõ là vừa mới nói lời tổn thương anh ta, vậy mà anh ta vấn muốn đi cùng tôi ư?
“Không có gì khó hiểu cả, như cô đã nói đấy, tôi là trách nhiệm của cô, vậy thì không phải cô cũng nên chịu trách nhiệm đưa tôi đi sao?” Anh ta ôm cánh tay trở vê dáng vẻ vô lại như trước.
Thế nhưng tôi lại nhìn thấy được đau thương ẩn hiện trong đôi mắt anh ta.
Sỉ MỊ…
Tôi khịt mũi, hất mặt lên: “Làm gì có chuyện ép người khác đưa anh đi thế chứ hả, người chúng tôi đối đầu là Minh Vương, anh với Minh Vương hẳn là cũng không thù không oán gì, không cần nhúng chân vào vũng nước bẩn này đâu”
“Tôi hứng nước bẩn của cô còn ít hay sao? Giờ mới có lòng để tâm tới? Muộn rồi, cô đừng hòng vứt bỏ tôi, đồ đần” Sỉ MỊ nói.
Tôi hứng nước bẩn của cô còn ít hay sao…
Tự nhiên bị đụng trúng nơi mềm mại nhất trong tim, mũi tôi cay cay suýt nữa thì khóc nhưng vân kìm nén lại được: “Anh thực sự quyết rồi à?
cho dù biết rõ răng giữa chúng ta… sẽ không thể phát triển thêm gì cả, anh vẫn sẵn sàng đồng hành với tôi ư?”
Sỉ Mị nói: “Sẵn sàng”
Tôi nhìn thấy được chấp niệm không buông trong đáy mắt anh ta.
Tôi không biết cái”sẵn sàng” của anh ta rốt cuộc chỉ cái gì, cũng không biết có nên vui vì anh †a một lần nữa chọn đồng hành cùng tôi không, chấp niệm sâu như vậy có thực sự ổn không?
“Có Si Mị đồng hành thì càng thêm thuận tiện.”
Lãnh Mạch nói.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ đồ đần, không phải đi nộp mạng thay anh, nói gì phải rõ văn ra” Sỉ Mị trả lời.
“Có thêm một người bảo vệ cô ấy quả là niềm vinh hạnh với tôi” Đôi môi mỏng của Lãnh Mạch nhếch lên, trông có vẻ vừa tự tin lại rộng lượng, tự tin rằng tình cảm giữa tôi và anh sẽ không bị Si Mị cướp đi mất, độ lượng để cho thêm một người tới bảo vệ tôi.
Sắc mặt Si Mị trầm lại, không thèm để ý đến Lãnh Mạch nữa.
Tôi cúi thấp đầu thở dài.
Sỉ Mị ơi, Sỉ Mị à, tôi phải làm gì với anh ta đây?
Diêm Vương đã chuẩn bị xong Truyền tống trận để đưa chúng tôi về nhân giới, lần này sẽ trở về Phong Đô, đường đến nhà họ Tống vẫn còn rất xa, phải tranh thủ thời gian để xuất phát.
Trước mắt tạm thế đã, bởi vì chưa có cách nào khiến Mặt Ngựa tỉnh lại ngay được, chúng tôi không đợi được nữa chỉ đành tự mình đến nhà họ Tống tìm câu trả lời trước.
Tạm biệt Diêm Vương xong, một đoàn người chúng tôi rời khỏi Địa Phủ.
Phong Đô.
Trái ngược với biến động tại Địa Phủ và Minh Giới, nhân giới lại vô cùng bình yên.
Chỉ có điều người đứng đợi ngoài Truyền tống trận không còn là Hô Lỗi nữa mà là thi thể của một con báo.
Cửa hàng quần áo trông không khác gì bãi chiến trường, trên thân thể Hô Lôi ngang dọc những vết thương thê thảm đến không nỡ nhìn.
Rùa Xanh kiểm tra hô hấp của Hô Lỗi, xác nhận cậu ấy thực sự đã chết. Bởi vì trước đó Diêm Vương đã có nhờ nên tôi bọc gọn thi thể của Hô Lôi lại rồi mang đến Truyền tống trận đưa về Địa Phủ.
Chúng tôi rời khỏi cửa hàng quân áo.
Phong Đô vẫn huyên náo như vậy, như thể không hề biết trong cửa hàng quân áo này đã xảy ra chuyện gì.
Quỷ sát cũng đã chết, để lại hai manh mối là chữ Tống” và”Quỷ đầu trơn” viết bằng máu.
Chúng tôi cũng không ở lại Phong Đô lâu, thuê một chiếc xe rồi rời đi.
Nhờ có Tống Tử Thanh biết nhiều lối tắt đến nhà họ Tống mà chúng tôi nhanh chóng về lại được khu rừng ảo ảnh. Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân đều không lạc đường, đưa chúng tôi đến trung tâm khu rừng ảo ảnh, nhưng cả đám lại không trực tiếp vào Truyền tống trận như thường lệ mà lần theo các kí hiệu Tống Tử Thanh đã để lại, một lần nữa tìm được cung điện chìm trong sương mù đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT