Tống Thiên Ngân có hơi chán nản trả lời tôi: “Sói không thuộc ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chỉ có tứ đại thân thú mới có thể trấn áp, nhưng hiện tại em không có ký kết khế ước với con nào trong tứ đại thân thú, gọi chúng nó ra mượn sức cũng chẳng giúp được gì”

“Thức thân của em lợi hại như vậy, sao có nhiều hạn chế như thế chứ?” Xem ra cái thức thần này chỉ hợp đánh boss, không thích hợp trong lúc khẩn cấp. Tống Thiên Ngân nhăn nhó nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: “Quên đi, xem ra phải chiến đấu khá căng đấy, lần này em làm chủ lực, ít nhất phải chống đỡ được đến khi linh hôn Hồng Hồng trong cơ thể chị tỉnh lại”

Tống Thiên Ngân gật đầu lia lịa: “Được! Lần này tôi nhất định sẽ không để cho chị bị thương nữa!”

Từ sau khi tôi bảo vệ cậu, cậu không còn gọi tôi là chị bé nữa, cậu nhóc này nha.

Bầy sói tiếp tục hướng lên trời gầm rú, kêu xong thì nhắm về phía tôi và Tống Thiên Ngân.

Tôi và cậu cũng xông lên nghênh đón bầy sói có hình dáng cổ quái này. Ngay từ đầu pháp chú của Tống Thiên Ngân còn có thể đuổi kịp, nhưng bầy sói quá nhiều, pháp chú của Tống Thiên Ngân hơi mạnh nên cần thời gian đọc, cánh tay áo hai bên rách tả tơi, cuối cùng cũng không địch lại, bị vấp vào con sói phía sau ngã xuống mặt đất, con phía trước lại nhào vào cậu, cậu dùng pháp chú đuổi con nọ thì con khác lại lao vào cắn cậu. Tôi dùng kiếm Trảm Thí đâm con sói này kêu thảm thiết, sau khi nó chết tôi mới rút kiếm Trảm Thi ra.

Quá bị động, Hồng Hồng vân còn chưa tỉnh, lế nào tôi phải mạo hiểm tính mạng lần nữa sử dụng Huyết tà thuật sao?

Tại lúc tôi chuẩn bị sử dụng Huyết tà thuật, đột nhiên một bóng đen từ trong rừng rậm lao đến đâm xuyên qua người con sói đang muốn tấn công chúng tôi, hóa ra là một nấm!

“Nấm này..” Tôi cảnh giác lùi lại nửa bước.

Đám sợi trên cơ thể nấm bắt được tôi và Tống Thiên Ngân, kéo chúng tôi lên thân thể đầy bọt màu xanh lá cây của nó, cũng không chờ chúng tôi phản ứng nó đã hành động, nấm này mang theo chúng tôi thoát khỏi đám ma sói, chạy vào trong rừng rậm.

nấm xông lên phía trước với tốc độ đáng sợ, không ngừng quật ngã từng cây đại thụ, xông thẳng lên phía trước như sấm sét, phía sau là một đám sói truy đuổi, Nôi ác mộng bị làm thành gà bay chó sủa, chim chóc bay lên, khói bụi mịt mù.

Đoạn đường quá gập ghềnh, tôi suýt nữa ói ra, tuy rằng không biết nấm muốn làm gì, nhưng hiện tại cũng không có thời gian hỏi, chỉ có thể vội vàng chống đỡ cơ thể không bị đụng vào cây. Sau đó nấm lại ôm tôi và Tống Thiên Ngân vào bụng bự của nó, dùng cành ngăn cản chúng tôi với bên ngoài để không bị cành cây đại thụ quật vào.

Trước mặt tôi là cành lá màu xanh nhầy nhụa, tôi suýt không kìm được ói ra.

Không biết cái nấm mang theo tôi và Tống Thiên Ngân chạy được bao lâu, phía trước xuất hiện một hang núi, thân thể khổng lô của nó trong nháy mắt nhỏ lại, khiến tôi và Tống Thiên Ngân té xuống đất. Chúng tôi còn chưa kịp đứng dậy, cành cây bé nhỏ của nấm này lại cuốn lấy cơ thể chúng tôi, kéo chúng tôi chui vào trong hốc cây, bên dưới hốc cây còn có một cái hang, nấm đẩy chúng tôi: “Mau vào đi!”

Hành vi của nấm này đại khái nhất định là đang cứu chúng tôi rồi, tôi và Tống Thiên Ngân vịn vào cành của nó nhảy vào trong hốc cây. Ngay sau đó nấm cũng nhảy vào, dùng cành có nó chặn cửa động lại, nó đặt mông ngồi xuống đất: “Má ơi, suýt nữa thì tôi sợ muốn chết luôn, cho tới giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ thi chạy với bây ma sói, quá điên ““Chúng tôi mới là người bị cậu dọa sợ thì phải!”

Tôi và Tống Thiên Ngân cùng mở miệng nói rồi!

“Sao cậu cứu chúng tôi?” Tôi hỏi.

nấm bày ra một vẻ mặt khác: “Chắc tôi cũng điên rồi, lân đầu tiên gặp phải loài người bệnh thần kinh như hai người, các người để cho tôi chạy đi nhưng tôi vẫn không rời, nhìn thấy các người giết chết lũ Quỷ Dạ Xoa, tôi… Quả thực tôi không biết nói gì cho phải, coi như lần này tôi bị bệnh nên mới thết”

Haha, tôi cười: “Cảm ơn cậu nhé, vừa khéo cậu cứu được tôi và em trai, hy vọng về sau cậu lên cơn động kinh nhiều hơn”

nấm cũng cười theo: “Tôi thực sự phục hai người rồi, tuy ma sói còn chưa đánh chết, các người đánh chết một con thì chúng nó sẽ càng xuất hiện nhiều hơn, ma sói ở bên trong vùng rừng rậm này là xác sống, bất cứ sinh vật nào sau khi chết cũng có thể sẽ biến thành ma sói, cho nên ma sói còn nhiều hơn cả gián, cứ dây dưa với chúng không phải là chuyện tốt gì.”

Thì ra là vậy, bảo sao về sau càng lúc càng nhiều ma sói.

“Bất kể nói thế nào, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi” Tôi duôi tay phải nhìn nấm: “Tôi tên là Đồng Đồng, em ấy tên Tống Thiên Ngân, là em trai tôi, nên gọi cậu như thế nào?”

nấm vần hơi ngượng ngùng, dùng cành quấn lên tay phải tôi, xem như là lễ phép bắt tay chào hỏi: “Tôi tên là Nấm Nhỏ”

Tên này… Còn tùy tiện hơn so với tên tôi.

Tống Thiên Ngân tò mò quan sát nó từ trên xuống dưới: “Mạo muội hỏi một câu, cậu là nam hay nữ vậy?”

“Tôi đương nhiên là nữ!” Nấm Nhỏ dùng sức ưỡn ngực: “Không nhìn thấy ngực tôi lớn như vậy à”

Mặt tôi và Tống Thiên Ngân hơi co giật: “Đã nhìn ra, đã nhìn ra” nấm kiêu ngạo quay đầu ra.

“Bây giờ nên làm gì? Chúng tôi không có khả năng ở im chỗ này.” Nghỉ ngơi được chốc lát, tôi thắc mắc.

“Mũi ma sói rất nhạy, chỉ cần có hơi thở người thì chúng nó đều ngửi được, hiện tại nếu như các người đi ra ngoài, chẳng được bao lâu chúng nó lại †ìm được hai người. Như vậy đi, tạm thời hai người trốn ở chồ này của tôi, ma sói không dám đến gân nơi nay, xung quanh đây tôi đã bố trí bây rập tẩm độc, hai người có thể nghỉ ngơi một lát, chờ thời gian nữa trôi qua, tôi sẽ tiên Phật về Tây thiên, dẫn hai người vào mê cung không trung, tôi có thể giấu hơi thở của hai người đi, tránh bị ma sói phát hiện”

Sao đột nhiên nấm này lại tốt như vậy?

Tôi không thể không cân nhắc một chút.

“Nếu tôi muốn giết hai người, đối phó với hai người thì cũng sẽ không cứu hai người ra khỏi bây ma sói đâu” Dường như Nấm Nhỏ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nói thêm.

Tôi ngượng ngùng sờ mũi: “Xin lỗi, có một số việc không thể không phòng, mong cậu thông cảm nhé.

“Ài, không có việc gì không có việc gì, trước đây chúng ta từng là địch nha, cô vì bảo vệ em trai nên đề phòng với tôi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng giờ yên tâm đi, lân này tôi không có ý định hại hai người.” Nấm Nhỏ nói. Tôi lịch sự mỉm cười, chợt nói với Tống Thiên Ngân: “Nhăm mắt nghỉ ngơi chút đi”

Tống Thiên Ngân rất ngoan ngoãn gật đầu, cũng nhắm hai mắt theo tôi, tựa người vào vách động, nhưng không dám ngủ sâu vì nguy hiểm vân còn rình rập khắp Nôi ác mộng này. Mặc dù Nấm Nhỏ nói không hại chúng tôi, nhưng dù sao cũng là quái vật trong Nôi ác mộng, tôi không có ngốc đến nồi tùy tiện tin tưởng lời nói của đối phương.

Tôi nghỉ ngơi cho đến khi Hồng Hồng tỉnh lại, di chứng sau trạng thái điên cuông chấm dút, tôi mở mắt ra.

Mà Nấm Nhỏ cũng vừa đứng dậy, bắt gặp tâm mắt của tôi thì nhanh chóng rời đi: “Bọn ma sói đã rút rồi, tôi dân hai người lên đường.”

Tôi bất giác nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play