Tôi thở dài, cũng không giải thích thêm nữa nói: “Chị Hặc Bạch Vô Thường, đưa bọn em đi gặp Diêm Vương đi”
Hai người phân nộ cũng được, thất vọng cũng được, tôi không thể cưỡng cầu tất cả mọi người cùng đứng tại lập trường của tôi để hiểu rõ tôi, cũng không có tư cách nào yêu cầu hai người làm việc gì, giải thích quá nhiều chỉ lôi kéo vấn đề càng lớn mà thôi, hơn nữa… tôi và Lãnh Mạch, theo một ý nghĩ nào đó mà nói, chỉ là cùng nhau đứng cùng một đường, Hắc Bạch Vô Thường hiểu lầm, cũng là chuyện thường tình.
Hắc Bạch Vô Thường trâm mặc một lát, đại khái cũng bình tĩnh lại, Bạch Vô Thường nói: “Thật xin lỗi Tiểu Đồng, mới vừa rồi là bọn chị quá kích động, tình cảm của em đối với Cẩu Đản còn, chắc hắn là có chuyện quan trọng, nếu không, cũng sẽ không đi cùng với người này, thật có lỗi, bọn chị sẽ dẫn mọi người đi tìm Diêm Vương.”
Tôi rất cảm ơn hai người hiểu cho tôi: “A đúng rồi, hai con nam quỷ này, lúc trước em vội vàng đi Minh giới, không cẩn thận cầm lộ dân của một con quỷ đi, khiến anh ta không có cách nào đầu thai, mặt khác đây cũng là bạn tốt của em, cũng đi cùng nhau nên không có cách nào đầu thai, có thể sắp xếp để cho bọn họ được đầu thai hay không?”
Toàn bộ hành trình miệng của Trương Đại Tráng và Lý Thiết Ngưu đều căng ra rất lớn, tròng mắt cũng như muốn trợn lồi ra.
“Cái này… Chỉ sợ có chút khó khăn.’ Bạch Vô Thường nói: “Lộ dẫn là quy định bình thường, bọn chị không thể tự tiện sửa đổi, đợi chút nữa đi hỏi Diêm Vương.”
“Được” Tôi cảm ơn.
Một đoàn người từ đi vào Quỷ Môn Quan, mới vừa lên cầu treo đường hoàng tuyên, tôi đi ở phía trước, Tống Thiên Ngân đi bên cạnh tôi líu ríu hưng phấn, đòi tôi nói cho cậu ta biết chuyện ở Địa Phủ, Sỉ Mị đi đẳng sau bọn tôi, Lãnh Mạch đi cuối cùng, đột nhiên gọi tôi: “Tiểu Đồng” .
ngôn tình hàiTôi quay đầu lại.
“Tới đây: Anh nói.
Nhíu nhíu mày, tôi nghĩ răng anh ghen tị như bình thường: “Em không tới, nhanh đi tìm Diêm Vương ởi, đã trì hoãn một ngày rồi.”
“Tới đây” Giọng nói anh lạnh lẽo.
Bây giờ tôi thật sự không hiểu anh muốn làm gì, tôi không muốn cãi nhau với anh ở nơi này, suy nghĩ rồi quay lại phía sau, đứng ở trước mặt anh: “Có chuyện gì nói đi?”
Anh lập tức níu cánh tay tôi, tôi ngẩn người, không để mọi người kịp phản ứng, anh đã nói tiếp: “Mọi người đến điện Diêm Vương trước đi, chúng tôi sẽ đến sau.” Vừa dứt lời thì ôm tôi vọt người biến mất ngay tại chồ, lân này, Si Mị không đuổi theo.
Lãnh Mạch bọc lấy băng mang theo tôi đến nơi muốn đến, hai chân tôi chạm tới mặt đất, lùi về phía sau hai bước: “Lãnh Mạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh không nói gì, chỉ đi thẳng tới phía trước.
Tôi nhìn bốn phía, nơi này ở bên cạnh sông vong xuyên, cầu Nại Hà.
“Tới đây.’ Anh ở phía trước, lại bắt đầu ra lệnh cho tôi.
Loại ngữ khí không cho phép người khác phản kháng này đặc biệt để cho người ta khó chịu, tôi sưng mặt lên giận dữ nói: “Làm gì!”
Ngón tay anh chỉ vào nước sông: “Nhìn đi.”
Bỉ ngạn đỏ như lửa nở rộ ở phía đối diện chúng tôi, sông vong xuyên nước sóng nước lấp loáng, trong nước sông trong suốt đủ mọi loại cá màu sắc tạo hình khác nhau bơi lên, mặt của tôi chiếu trong nước sông, theo gợn sóng, nhoáng một cái, nhoáng một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT