*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi tôi phản ứng lại muốn đẩy anh ra thì anh đã chủ động buông tay, lông mày rủ xuống, nặng nê nhìn tôi: “Chỉ có như vậy, anh mới có cảm giác em thật sự tôn tại bên người, cũng sẽ không lo lãng”
– Trong mät người đàn ông này hiện lên một mảng đau thương, khiến cho người ta không thể không mềm lòng, tôi thật sự buồn bực, từ khi nào Lãnh Mạch lại học được biểu cảm của Sỉ Mi như vậy, từ trước đến giờ anh đều mang một dáng vẻ lạnh lùng, chưa bao giờ tôi nhìn thấy hình ảnh như: hiện tại của anh, trên mặt anh cũng chưa bao giờ bày ra nửa điểm yếu đuối, sợ hãi cùng kích động như bây giờ, Trước kia anh luôn đem lại cho tôi một cảm giác oai phong lâm liệt, kiên cường đến mức không cho phép bất kỳ người nào phản bác lại những lời anh nói, từ xưa đến nay, mọi thứ anh làm đều có tính toán sẵn, kể cả chuyện tình cảm.
Anh vừa định tiến đến hôn liền bị tôi né tránh, trong lòng không khỏi rối rắm, nói: “Lãnh Mạch, anh nên tận dụng tốt thời cơ này để nghỉ ngơi đi, đừng náo loạn nữa”
Anh trầm mặc một lát rồi sau đó buông tôi, nói: “Được.”
Tôi cùng anh lại quay vê đống cỏ khô lúc nấy, tôi xoay người đưa lưng về phía anh, có thể cảm nhận được tâm mát của anh đang rơi trên người mình, cứ thế nhìn tôi chăm chú, cái nhìn chăm chăm đó như muốn đốt cháy cả tấm lưng của tôi.
Lúc này, Si Mi lật người quay vê phía tôi, đối mặt với anh ta, tôi có chút sửng sốt, hai mắt anh ta nhằm lại ngủ say, trông thật yên tĩnh, bộ dáng lúc ngủ của anh ta thật giống như một đứa trẻ, so với cái miệng nói thao thao bất tuyệt lúc còn thức quả thực tốt hơn rất nhiều.
Trên lưng tôi bỗng nhiên căng thẳng, cúi đầu, là cánh tay của Lãnh Mạch đã kéo tôi lùi lại, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Lãnh Mạch, anh định làm gì?” Tôi cố gắng kéo cánh tay đang ôm eo mình ra.
“Người đàn ông kia cần nhích gần thêm chút nữa sẽ hôn em! Em là của anh, anh không cho phép người khác có cơ hội chạm vào eml” Anh không buông ta, ngược lại còn ôm chặt hơn, đầu gục vào gáy tôi: “Không được cử động, cử động anh sẽ hôn em, Đồng Đồng, mau ngủ đi!”
Tôi có chút không thoải mái, cảm giác như bản thân đang nuôi hai đứa nhỏ nghịch ngợm, thích gây chuyện, nhịn không được mà than thở một câu: “Về sau có con thì nhất định không được sinh con trai.”
“Được, chúng ta sinh con gái!” Lãnh Mạnh ở phía sau nói.
“Cái gì, ai muốn sinh con cho anh!” Đúng là đồ nhận vơi “Không sinh con cho anh thì sinh con cho ai?
Anh nghe nói Lục Quy có thể điều hòa cơ thể của phụ nữ, anh ta đang ở đây, chúng ta có thể cân nhắc một chút.. “
“Đủ rồi đấy Lãnh Mạch!” Tôi vội cắt ngang những lời anh nói, không muốn nghe tiếp: “Chúng ta bây giờ cũng không tính đã là của nhau?”
“Đó là suối nước nóng…”
Không nói chuyện này thì không sao, vừa nói là tôi liền tức giận, một cánh tay anh đang kê dưới đầu tôi, thuận tiện tôi căn lên đó.
ngực rắn chắc của người đàn ông áp vào lưng tôi đã dân dần hô hấp đều lại, cơn buồn ngủ của tôi cũng ập tới, rất nhanh liền ngủ theo.
Tôi xuất hiện trong một lối đi dài tăm tối.
Cảnh trong mơ?
Cảnh trong giấc mơ sao lại quen thuộc như vậy?
Đúng rồi! Đây không phải cảnh tượng lần đâu tiên tôi bị Lãnh Mạch cưỡng bức sao? Có một cánh cửa ở phía cuối con đường dài này, bên trong cánh cửa có lẽ sẽ là Lão Quỷ, lúc đó cô còn bị Lão Quỷ tra hỏi.
Vì sao vào lúc này tôi lại xuất hiện ở đây? Tôi đang đứng trên bờ vực của cái chết? Sao lại như vậy được.
Mang theo nghỉ vấn, tôi men theo con đường mà đi, cảnh tượng phía trước giống như giấc mơ lúc trước, đi sâu vào bên trong liên có một cánh cửa, mở cửa bước vào, bên trong là một căn phòng lộng lây theo phong cách cổ xưa, trong căn phòng có một chiếc ghế tựa, trên tường có rất nhiều bức tranh.
Tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Một người đàn ông bước ra từ bức tường, thân mặc áo giáp, tay cầm kiếm, là trang phục của Lão Quỷ.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu thì bỗng nhiên người mặc chiếc áo giáp chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lão quỷ này chính là ông lão điên mà ban ngày tôi đã gặp!
“Sao lại là ông?” Tôi sợ đến mức lùi về phía sau hai bước, bàn tay chống lên bàn.
Ông lão điên này nâng ngón tay chỉ về phía sau tôi: “Nhìn xem, dáng vẻ hiện tại của cô đã ra nông nổi gì rồi”
Tôi quay đầu.
Ở phía sau tôi, những bông hoa không biết từ khi nào đã biến thành những mặt gương lớn, gương phản chiếu lại dáng vẻ của tôi, hai mắt màu đỏ, không còn chút trăng nào, trong đôi mắt đấy không có lấy nửa phần cảm xúc, trên mặt là những ký hiệu màu đen, nhìn qua thấy vô cùng kỳ lạ.
“Đây không phải là trạng thái khi tôi cùng hình nhân màu đỏ hợp nhất lại sao?” Tôi cúi đầu nhìn hai tay, làn da trên hai bàn tay trở lên trong suốt, thấy được cả mạch máu đang di chuyển, đúng vậy, là biến thân.
“Cô cho răng bản thân vẫn còn là người sao?
Cô thấy dáng vẻ hiện tại của mình giống với người bình thường sao? Cô chẳng lẽ không nghĩ tới vì sao bản thân lại biến thành quái vật sao? Nhìn dáng vẻ hiện tại của chính mình, cô không thấy sợ hãi à?”
Vấn là người sao? Biến thành quái vật mà không sợ hãi?
Tôi chăm chú nhìn bản thân ở trong gương.
Chẳng trách Lão Quỷ luôn nói tôi là quái vật, thì ra trong mắt bọn họ dáng vẻ của tôi chính là thế này, nhìn kỹ lại bản thân, quả thật giống như một con quái vật…
Ông lão ở phía sau thở dài: “Cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện người đã cho cô đôi mắt hình nhân màu đỏ là ai chưa? Trong thân thể cô cất giấu một linh hôn đến từ nơi nào?”
Hình nhân màu đỏ chính là nghi hoặc lớn nhất đối với tôi, nhưng mắt quỷ…
Tôi quay người lại, một lần nữa nhìn thẳng vào ông lão điên: “Chí Tôn Vương của Minh giới từng nói với tôi rằng bọn họ hoài nghỉ mắt quỷ là do Lãnh Mạch cho tôi. Khi tôi làm mất mắt quỷ, chính là Lãnh Mạch đã lấy lại cho tôi”
“Lãnh Mạch?’ Ông lão lắc đầu: “Lãnh Mạch một lòng muốn làm vua, việc cho cô có một đôi mắt quỷ có thể trợ giúp gì cho cô không? Mục đích của anh ta là gì? Đâu mới là mục đích duy nhất của anh ta? Mục đích của anh ta chính là cho cô một đôi mắt quỷ sao?”
Nói như vậy cũng đúng, cho tôi đôi mắt quỷ này cũng không có tác dụng gì trong việc giúp đỡ Lãnh Mạch lên làm vua, ý tứ trong lời nói của ông lão này là vậy, thì ai chính là người đầu tiên lấy đôi mắt quỷ này cho tôi?