Chồng Ma Của Em

Chương 430: Tôi có thể nhìn thấy tương lai của cô


3 năm

trướctiếp

Không biết là người nào bố trí ảo cảnh ở chỗ này.

“Ha ha ha ha…”

Trong núi bồng nhiên truyền đến nụ cười quỷ dị, âm thanh nghe vào như ở trước mắt!

“Ai đó?” Tôi nháy mắt rút kiếm Trảm Thì ra, quay đầu, lại phát hiện phía sau chỉ có rừng cây, Lãnh Mạch và Si Mị đã biến mất.

Sao lại thế này?

“Dường như lại là ảo cảnh!” Hồng Hồng nói.

Lại là ảo cảnh?

Hồng Hồng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Dùng máu của cô lau lên thân kiếm xem có thể phá giải không”

Máu của tôi ngay cả không khí đều có thể trảm, chắc ảo cảnh cũng có thể, tôi căn đầu ngón tay, lau máu lên thanh kiếm, sau đó đọc lên đoạn phù văn, kiếm Trảm Thi phá sáng, tôi vung lên trời, kiếm khí biến thành lưỡi đao, xẹt qua chân trời.

Tôi quay đầu lại, phía sau vẫn không có một bóng người như trước, tôi vần còn ở trong ảo cảnh.

“Ha ha ha, chỉ với một con nhóc miệng còn hôi sữa như cô mà muốn phá ảo cảnh Vô Hình của tôi, cả đời ở bên trong đi!”

Giọng nói lại truyên tới lân nữa, khoảng cách của âm thanh vô cùng gân, tôi lại nhìn không thấy người thi thuật.

“Nguy rồi! Là ảo cảnh vô hình!” Hồng Hồng kêu lên.

“Hồng Hồng cô biết ảo cảnh vô hình là gì sao?”

Tôi thấy kỳ lạ mà hỏi.

Hồng Hồng cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Vừa nhắc tới những trận pháp này, trong đầu tôi liên giống như lập tức có tư liệu truyền đến vậy, tôi cũng không hiểu nổi, dù sao hình như là quá vật này tiến vào trong thân thể cô, đầu của cô bị khống chế, hãm sâu trong thuật pháp, không phân rõ thực hư, đây là bí kỹ từ thời thượng cổ, sớm đã thất truyền”

Quả thực, dường như mỗi lần nhắc tới trận pháp phù văn Hồng Hồng đều biết rõ.

“Làm sao phá giải?” Tôi lại hỏi.

“Người thi thuật sẽ ở trong thân thể cô, cô nhất định phải khống chế ý niệm của mình đuổi nó ra, tôi có thể giúp cô bắt nó lại, có điều điều kiện tiên quyết là cô phải chịu được tấn công của nó”

“Tấn công gì?”

“Nó có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của cô, xây dựng ảo giác ở đó, năm lấy ký ức mà tâm tình cô yếu nhất khiến tinh thần của cô tan vỡ, cô buộc phải…”

Câu nói sau cùng Hồng Hồng chưa nói xong, tôi bông nhiên cảm giác ý thức của mình lơ lửng, âm thanh phía sau nghe không rõ.

Quái vật này sẽ thấy quá khứ và tương lai của tôi?

Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, chớp mắt một cái, tôi xuất hiện ở một nơi nào đó.

Xung quanh có người nói: “Minh Vương này thực sự là tàn bạo vô nhân tính, ngay cả Hàn Vũ đại nhân tốt như vậy cũng bị giết…”

Tôi ngẩng đầu, ở phía trước mặt tôi, là chỗ hành hình của Minh Giới, Cẩu Đản quỳ ở trên, Minh Vương ra lệnh một tiếng, đao hành hình chém về phía Cẩu Đản.

Tôi lại trở về Minh Giới lần nữa!

Đầu và thân mình Cẩu Đản tách rời, máu văng tung tóe, trước mắt tôi chỉ còn lại là máu.

Lại ngay sau đó, Lãnh Mạch xuất hiện ở trước mặt tôi, trong tay ngưng tụ nhũ băng, nói với tôi: “Cô ngăn trở nghiệp lớn của tôi, tha cho cô một cái mệnh tàn bởi vì cô còn hữu dụng với tôi, còn muốn làm tôi thích cô? Ha, cô có tư cách sao?”

Dứt lời, nhũ băng đâm vào bả vai bên trái của tôi, đau đớn kịch liệt kéo tới, Lãnh Mạch cười nói với tôi: “Trở về trân gian của cô đi, tôi muốn động phòng hoa chúc với Lạc Nhu”

Hình ảnh Minh Giới lại tái diễn trước mặt tôi lần nữa, nhưng tôi không có chút phản ứng.

“Không có khả năng, đây không phải là nơi yếu ớt nhất của cô sao? Sao cô có thể không dao động!” Người thi thuật trong thân thể của tôi nói.

Tôi cười nhạt, nhàn nhạt trả lời: “Trái tim tôi đã chết một lần, sẽ không chết thêm lần thứ hai, ảo cảnh này của mi quá ngây thơ”

“Chết tiệt, chỉ là loài người nhỏ nhoi cũng dám nói năng ngông cuồng! Vậy tôi sẽ cho cô xem một chút bộ dáng chết thảm trong tương lai của cô sẽ thế nào!”

Kèm theo tiếng hô to của người thi thuật, hình ảnh lại thay đổi lần nữa.

Lần này tôi tới một ngôi nhà đổ nát, khắp nơi đều là dấu vết sau cuộc chiến, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, tôi đứng ở giữa chiến trường đầy thi thể, thi thể trên đất, lại thấy được người quenl “Dạ Minh?”

Dạ Minh năm trên mặt đất, lông ngực nứt ra một lô lớn, nhưng không còn hô hấp, tôi quay đầu nhìn người nằm bên trái là Tống Tử Thanh, bên phải là Si Mị, còn có Hàn Vũ, Lưu Nguyệt, Thúy Hoa ở địa phủ cũng ôm con mà con ngươi trừng lớn, Diêm Vương, đầu trâu mặt ngựa, còn có Tôn Viễn Phàm, Tôn Xảo Xảo, Đồng Họa, cha mẹ tôi, thậm chí ngay cả Minh Vương cũng ngã xuống không xa, tất cả mọi người đều chết.

Đúng rồi, còn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đâu?

Tôi vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Lãnh Mạch đứng ở bên cạnh tôi, tôi muốn lên tiếng gọi anh, nhưng anh cứ ngã thẳng xuống trước mặt tôi, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tôi, trên lông ngực của anh có một thanh kiếm đâm vào, là kiếm trong tay tôi.

Tôi kinh hãi, rút thanh kiếm ra, lông ngực Lãnh Mạch phun ra thật là nhiều máu, bản lên mặt tôi, thanh kiếm này là kiếm Trảm Thi, không đúng, đây là thân kiếm ở Minh Giới!

Tay tôi câm kiếm, thần kiếm và quần áo trên người tôi dính máu, tất cả mọi người chết ở dưới chân tôi.

“Hừ, thật đáng sợ, không nghĩ tới cô chính là kẻ hủy diệt trong tương lai” Quái vật tạo ảo cảnh nói.

Kẻ hủy diệt tương lai…

Đây chính là tương lai của tôi.

Tương lai của tôi là giết mọi người?

Làm sao có thể? Làm sao có thể! Làm sao có thể…

Trên bầu trời trước mặt, có khuôn mặt đang cười, là khuôn mặt của ai?

Tôi muốn nhìn rõ, giống như bị ma yểm mà bước về hướng gương mặt đó, tới gần, tới gân, tôi phải thấy rõ là ai, là ai đang khống chế tất cả?

“Đồng Đồng!” Giọng Hồng Hồng bồng nhiên đâm vào tai tôi.

Tôi ngẩn ra, dừng bước lại, quay đầu lại.

Gió nhẹ quất vào mặt, phía sau là rừng rậm, làm gì có chiến trường, làm gì có người chết?

“Đồng Đồng tôi bät được nó rồi!” Hồng Hồng ở bên cạnh tôi, trong tay cảm một đám sương mù.

Chính là một đám sương mù, cái miệng vặn vẹo giống như đang cười, hai mắt rất nhỏ, rất trừu tượng, cả khuôn mặt do sương mù tạo thành. Nhìn qua cực kỳ quỷ dị, ngoại trừ khuôn mặt, tay chân thân thể đều không có.

“Có lẽ nó không ngờ trong thân thể cô có một linh hồn khác, muốn xâm nhập thân thể cô, bị tôi bắt được.” Hồng Hồng nói.

Tôi còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong ảo cảnh vừa rồi, ngơ ngác nhìn Hồng Hồng.

Sương mù quay đầu nhìn về phía tôi, miệng kéo thành hình lưỡi liềm: “Tương lai cô sẽ giết tất cả những người cô quen biết, bao gồm cả bạn bè thân cận nhất, người cô yêu, đây là sự thật, tôi cũng không sử dụng huyền thuật, tôi chỉ là thấy được tương lai của cô mà thôi.”

Tương lai của tôi sẽ giết mọi người?

“Đồng Đồng, cô đừng nghe quái vật này nói năng bậy bạt! Cô nhanh tỉnh táo lại, nếu không sẽ bị nó thừa lúc lơ là mà vào!” Hồng Hồng kêu to.

Tôi sẽ giết mọi người, bao gôm bạn bè thân cận nhất và người tôi yêu sao?

“Đồng Đồng!”

Tôi cầm kiếm Trảm Thi, từng bước đi về phía đám sương mù kia, giơ kiếm lên.

“Cô còn muốn giết tôi sao? Nhưng tôi biết nhiều hơn bí mật về tương lai của cô, lẽ nào cô không muốn biết, tương lai cô sẽ thành đôi với ai sao? Cô không muốn biết thiên lôi kiếp xảy ra chuyện gì sao? Cô không muốn biết người yêu cô sẽ có kết cục gì sao? Cô không muốn biết…”

“Tôi không muốn biết” Tôi ngắt lời quái vật, kiếm giơ cao khỏi đỉnh đầu, chém xuống quái vật: “Tương lai được gọi là tương lai, bởi vì, nó không thể biết trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp