Lãnh Mạch không phải đang ở Minh Uyển Thâm Xứ sao? Tại sao lại xuất hiệm ở địa lao cơ chứ? Hơn nữa đã đến gặp Cẩu Đản và Thúy Hoa thì tại sao không cứu?

Lẽ nào có điều gì mà anh ấy không thể nói ra?

Tôi cảm thấy.choáng váng và đầu óc bắt đầu tê dại.

Giọng nói của những người lính cảnh vệ xa dần, Tống Tử Thanh nót với tôi rằng: “Tôi không dám nghĩ bừa, có lẽ có Mình Vương theo dõi thì Lãnh Mạch mới không thể làm được gì nhiều, chúng ta cùng lên xem tình hình như thế nào rồi nói tiếp.”

Đúng vậy! Nhất định là như vậy! Nhất định là có Minh Vương theo dõi nên Lãnh Mạch mới không thể làm gì!: “Được!” Tôi lắc lắc đầu để rũ bỏ mọi cái suy nghĩ hồ đồ đó đi.

Tống Tử Thanh dùng pháp thuật để kiểm tra tình hình trên nắp cống và chỉ sau khi xác nhận không có người canh giữ thì Tống Tử Thanh mới mở nắp cống để đi ra ngoài, tôi liền theo sát anh ấy và được anh ấy kéo lên, quần của tôi vẫn đang nhỏ từng giọt nước cống, nó thật sự là quá hôi để có thể mặc nhưng cũng rất đúng lúc chúng tôi đã đến một căn phòng nhỏ tôi liền chạy vào trong góc để họ không nhìn thấy tôi và thay một bộ quần áo mới.

Sau khi thay đồ xong và quay lại Tống Tử Thanh và Sỉ Mị cũng thay đổi, dù sao thì mùi cũng rất nặng như vậy nếu mà gặp tình huống bất ngờ thì muốn trốn cũng không trốn được.

“Đây là nơi chuyển giaò của phòng giam, cô gái à cô vẫn nên vào trong ñồ lô, tôi sẽ dùng lá bùa tàng hình này đưa cô đi tỉm” Tống Tử Thanh nói.

Ở trong hồ lô Sỉ Mị nói: “Cô kiông cảm thấy mọi chuyện lần này diễn ra quá suôn;sẻ hay sao?”

Tôi sửng sốt nói: “Có ý gì vậy?”

“Địa lao của Minh Giới còn trên đầu là cung điện của Minh Vương, lẽ nào Minh Vương lại ngu ngốc đến rnức không biết phái binh đi bảo vệ ở dưới cống thoát nước hay sao? Cứ để chúng ta trực tiếp đi vào từ cống thoát nước, nếu thật sự đơn giản như vậy thì địa lao của Minh Vương còn có tác dụng gì nữa chứ?”

Sỉ Mi nói như vậy quả thật là cũng có chút nghỉ ngờ, tôi:vốn dĩ cho rằng đường đi vào địa lao thì nhất định phải có rất nhiều các cơ quan, thậm chí là ở ñgay cống cũng nhất định phải có người phục kích chúng tôi nhưng bây giờ lại đột nhiên đến nhanh như vậy…

“Bây giờ có hai khả năng” Sỉ Mị lại nói tiếp: “Một là Minh Vương biết cô sẽ đến để cứu Lãnh Mạch nên cố tình đợi cô vào trong địa lao rồi bắt cô. Hai là Tống Tử Thanh vä’Lãnh Mạch đã giao tiếp với nhau bằng một cách nào đó nên đã chuẩn bị trước để cô tới giải cứu-quỷ sai.”

Mặc dù Si Mị không hoàn toàñ tin một trăm phần trăm nhưng dù sao trước đây ảnh ta cũng là thống lĩnh chỉ huy cả ngàn vạn quân lính cho nên xét về mặt mưu kế thì e rằng đến ngay cả Tống Tử Thanh cũng không sánh bằng anh ta được, do vậy những gì anh ta nói không phải là không có đạo lí.

“Nếu như là cái thứ nhất thì Tống Tử Thanh sẽ nhất định đoán ra được” Tôi nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vậy chỉ có khả năng thứ hai như anh nói là đúng.”

Lãnh Mạch đã lên kế hoạch từ trước với Tống Tử Thanh, sắp xếp lại địa lao và dọn sạch các thứ gây trở ngại để chúng tôi có thể thuận lợi mà vào như-vậy, do Minh Vương vẫn đang theo dõi nên bây“giờ Lãnh Mạch không thể gặp tôi được.

Nói như vậy vừa nấy bảo vệ nói rằng Lãnh Mạch từng đến đây, điểm nghi ngờ ở Minh Uyển Thâm Xứ cũng có thể hiểu được.

“Cô thật ngây thơ” Si Micười chế nhạo cách nghĩ của tôi: “Vậy tôi hỏi cô, tậ:sao Lãnh Mạch lại có thể đi ra từ Minh Uyển Thâm Xứ? Là do Minh Vương đã tha cho anh ta sa6? Nếu như Minh Vương đã tha thứ cho anh ta thì cần gì phải âm thầm động tay động chân làm gì? Anh ta chính là Chí Tôn Vương nếu như Minh Vương thật sự không phế bỏ anh ta thì chỉ cần tùy tiện mà tìm một lí do dụ dỗ Minh Vương là có thể đến gặp cô, nhưng tại sao đến bây giờ mà anh ta vân chưa tới?”

Tại sao đến bây giờ anh ấy vẫn chưa đến…

Đây cũng là sự nghỉ ngờ lớn nhất trong tâm trí tôi.

Tôi rấtmuốn gặp anh ấy và cũng rất muốn biết chuyệr gì đã xảy ra với anh ấy…

Chỉ cần nhĩn thấy anh ấy thì tất cả những nghỉ ngờ này có thể được giải quyết.

Hồ lô lại rung lến lần nữa nhưng lần này tôi và Si Mị đã có kinh ghiệm từ trước nên không bị ngã mà chúng tôi lần lượt nhảy ra ngoài.

Tống Tử Thanh đứng Bên cạnh, ngón tay chỉ về phía trước nói: “Bây giờ là:lúc lính canh đổi ca để ăn trưa vậy nên muốn cứu:họ thì phải nhanh lên”

Tại sao anh ấy biết giờ giấc ăn trưa của lính canh? Từ lúc tôi gọi anh ấy đến để điúp đỡ tới bây giờ anh ấy luôn ở cùng với chúng tôi nên cũng không thể có thời gian để chuẩn bị trước, lẽ nào thật sự là như Sỉ Mị nói, Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ?

“Còn ngây người ra đấy làm gì nữa, đi thôi!”

Tống Tử Thanh vỗ nhẹ một cái vào đầu tôi từ phía sau.

Tôi bình tĩnh trở lại, tạm thời dập tắt nghi ngờ và ba người chúng tôi nhanh chóng chạy vào trong, Địa lao này rất tối, hai bện đều có phòng giam, một số 0hòng thì trống không còn một số thì được đóng chặt lại, bên trong có những quái vật kỳ dị, nghe thấy tiếng của chúng tôi chúng đều bám vào cửa phòng giam để nhìn, hai mắt tròn xoe phát ra ánh Sáng quái dị khiến người ta có chút rùng mình.

Tôi vô thức rụt cổ lại, Sì Mị vượt qua chỗ Tống Tử Thanh rồi kéo tôi lại một chút để tôi ở giữa anh ta và Tống Tử ThanH Điều này khiến tôi không thấy sợ nữa, mặc dù tôi ghét Sỉ Mị nhưng anh ta thực sự rất cẩn thận; lúc này mà vẫn có thể để ý đến cảm xúc của tôï: Ở phía trong cùng chính là nơi nhốt Cẩu Đản và Thúy Hoa.

“Cẩu Đản! Thúy Hoa!” Còn cách một đoạn nữa nhưng tồi đã nhìn thấy bọn họ nên tôi liền chạy đến nắm fay vào cửa phòng giam.

“Cô Đồng?” Cẩu Đản và Thúy Hoa rất ngạc nhiên liền chạy tới sát cửa phòng giam: “Sao cô lại ở đây?”

Cẩu Đản và Thúy Hoa trông có vẻ mệt mỏi, ngồi ở chiếc giường nhỏ bên trong, chiếc áo choàng đen của Thần Chết cũng hơi xộc xệch, còn có một số vết sẹo trên khuôn mặt thanh tú của Cẩu Đản, mái tóc dài bồng bềnh của Thúy Hoa xõa tung dựa vào đầu Cẩu Đản, bộ dạng trông rất mệt mỏi, nhìn qua khiến người khác vô cùng đau lòng, mắt tôï;đỏ hoe lên: “Xin lỗi đều tại tôi, tất cả là do tôi nên mọi người mới trở nên như vậy, yên tâm đi tôi nhất định sẽ cứu hai người ra ngoài!”

“Cô không thể cứu được chúng tôi đâu, mau đi đi!” Cẩu Đản nói.

“Không! Tôi nhất định phải cứu!” Người đàn ông anh tuấn và người phụ nữ xinh đẹp ngày trước đều vì tôi mà giờ biến thành bộ dạng như vậy thì làm sao tôi có thể không cứu đượ!

c “Phòng:giam này đã tăng cường kết giới phòng ngự. Mọi đòn tấn công bằng pháp thuật đều vô dụng, bắt buộc phải có chìa khóa mới được, chìa khóa phòng giam có lẽ ở trên người của quản ngục trưởng” Tống Tử Thanh nói.

“Được, vậy tôi sẽ đi tìm quản ngục trưởng.”

Nói xong tôi liền xoay người đi.

“Cô Đồng đừng đi!” Cẩu Đản ở phía sau gọi ngăn cản tối “Nghe tôi nói một lời, mau rời khỏi Minh Giới đi. Nếu như hôm nay cô không rời đi thì ngày mai cô nhất định sẽ hối hận.”

Tôi siết chặt tấy và quay đầu lại nói: “Nếu như hôm nay tôi cứ ñhư vậy mà đi, trơ mắt nhìn hai người bị xử tử thì tôi mới hối hận”

“Cô Đồng à..” Cẩu Đẩn và Thúy Hoa nghẹn ngào nức nở nói.

“Đúng rồi, vừa rồi có phải kãnh Mạch đi đến đây rồi không?” Nghĩ đến lời của đám lính canh nên tôi hỏi.

Cẩu Đản và Thúy Hoa rõ ràng là sững người lại một chút nhưng khi Thúy Hoa định nói điều gì đó thì Cẩu Đản đã nói trước: “Lãnh Mạch đại nhân chỉ đến để khuyên chúng tôi nên ăn chút gì đó để bảo tồn thể lực, Minh Vương theo dõi rất chặt nên không thể nói được điều gì khác”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play