Trên đỉnh đầu ánh sáng chớp động, sau khi khóa cửa Hô Lỗi quay người lại, từng bước từng bước chầm chậm đi về phía chúng tôi.
Trong không khí, dần dân tản đầy sát khí.
Tống Tử Thanh và Sỉ Mị tiến lên nửa bước chắn trước tôi. .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ |||||
Hô Lỗi nói: “Đại nhân Tống Tử“Thanh, tôi biết thái độ làm người của ngài, nhưng tôi còn có chức trách trên người xin đại nhân đừng làn khó tôi “
Tống Tử Thanh hơi ñghiêng đầu về phía tôi: “Ông ta rất tận tâm với nhiệm vụ, muốn bảo ông ta đi rất khó, nhìn tình hình này, chỉ có thể đánh thôi”
Chẳng lẽ còn chưa đi vào Minh Giới Địa Phủ đã muốn đánh nhau tiêu hao thể lựcsao?
“Đại nhân Tống Tử Thanh, hai người phía sau ngài hiển nhiên không phải người thường, đều mang theo tà khí nặng nề, lẽ nào ngài BƑ£bọn họ uy hiếp sao?”
Có vẻ quan hệ giữa Tống Tử Thanh và Hô Lỗi khá tốt, đến bây giờ, Tống Tử Thanh cũng không muốn ra tay, chỉ nói: Hô Lỗi này, ông cho răng ai có thể uy hiếp được tôi? Như bây giờ thật sự có việc cấp bách bắt buộc phải đưa bọn họ đi Minh Giới, tôi không hề muốn đánh nhau với ông, hy vọng ông có thể suy xét lại”
“Tôi là người gác cổng của địa phủ, canh giữ tại đây đã ơn nghìn năm, gặp qua muôn hình muôn vẻ của người và quỷ hồn, trong nghìn năm này cũng có nóười nghe nói từ chỗ này của tôi có thể đi vào Địa Phả, cũng đến nhờ tôi giúp đỡ, cũng giống như ngài nói“có việc gấp, bắt buộc phải đi Địa Phủ. Nếu như người nào nhờ vả tôi đều giúp đỡ cho đi qua, sợ là vị trí gác cổng này cũng không là định nhượng bộ.
Tiếp tục khuyên cũng khốfig có tác dụng, Tống Tử Thanh nói: “Nếu ông đã quyết. định như vậy, tình hình này chỉ có thể theo quy tắc mà nói thôi”
“Được” Hô Lỗi đáp, rồi cởi áo khoác ngoài ra.
Tôi ở phía sau níu tay áo Tống Tử Thanh: “Quy tắc gì vậy?”
Tống Tử Thanh cất tai nghe vào trong túi quần, xắn tay áo thun lên: “Quy tắc là, ai thắng người đó quyết định”
“Có quy tắc như vậy sao?” Đó không phải chỉ là trực tiếp đánh sao?
Trong lúc nói chuyện, Tống Tử Thanh và Hô Lõi đã đứng ở giữa cửa hàng, đối mặt với nhau, Sỉ Mị kéo tôi lại góc tường, lười biếng khoanh tay xem kịch, nhưng tôi lại không thể xem kịch! Tống Tử Thanh là chủ lực khi đi vào vào Minh Giới, không thể ở đây đã phải tiêu hao được thể lực. Tôi chợt nghĩ đến thanh:kiếm ở thắt lưng, nếu tôi sử dụng kiếm trảm thi… “
Một giây trước Khi bọn họ khai chiến, tôi lớn tiếng gọi: “Đợi chút, Tống Tử Thanh!”
Cả ba người có mặt đều nhìn tôi.
Sỉ Mị đi đến kéo tôi, tôí.tránh anh ta, chạy tới, đứng giữa Tống Tử Thanh và Hô Lỗi.
“Nhóc thối, cô làm gì vậy?”:Tống Tử Thanh lo lắng kéo tôi: “Trở về đi Tôi nhìn Tống Tử Thanh, hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang đối diện Hô Lỗi: “Ông tên là Hô Lỗi đúng không? Ông đánh cược với Tống Tử Thanh, tôi có thể đến thay anh ta hay không” Lời vừa nói ra; bao gồm cả Hồ Lôi, ba người đều sững SỜ.
“Không được!” Tống Tử Thanh và Sỉ Mị hai miệng một lời quát lên, Tống Tử Thanh mắng tôi: “Cô bị ấm đầu à? Não cô có dùng được nữa không vậy? Chỉ bằng cô muốn đánh với người gác cổng của Địa Phủ 2”
Ngay cả Hô Lỗi cũng cười: “Này cô bé, tuy âm khí trên người cô rất nặng, nhưng cũng không thể đánh bại tôi.”
Tất nhiên, tối:sẽ không bị hâm mà đấu với chú ta đến cùng, không.để ý Tống Tử Thanh, tôi nói với Hô Lỗi: “Ông mạnh Tihư vậy, tôi tu luyện cũng không sâu đương nhiễn đánh không lại ông, chi bằng chúng ta sửa lại quy tắc đánh như thế nào.”
Tống Tử Thanh kéo mạnh tôi một cái: “Nhóc thối đừng quấy rối tôi!”
“Tống Tử Thanh, chuyện này:chỉ có thể làm như vậy” Tôi nhìn anh ta với vẻ nặt kiên định: “Anh là hy vọng lớn nhất để cứu Lãnh Mặch, anh không thể tiêu hao thể lực của mình ở đây. Hơn nữa, mặc dù tôi rất yếu, nhưng tôi đã không còn là tôi trước đây, anh có thể tin tưởng tôi”
Tống Tử Thanh im lặng. Tôi nhẹ gật đầu với anh ta, saú.đó quay lại một lần nữa đối mặt với Hô Lỗi: “Chú Hồ Lỗi này, chú thấy thế nào? Đánh thắng chú mới có thể đi xuống Địa Phủ, làm theo quy tắc này lâu như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?
Cháu đổi cách khác, cũng là đánh, còn có thể cảm thấy mới lạ, sao lại không làm?
Hô Lỗi cười nói: “Cở bé miệng lưỡi thật khéo ăn khéo nói, nhưng tiếc là tôi không mắc mưu của cô, nói về cái gọi là mới lạ của cô trước đã”
“Ba chiêu.^Tôi giơ ra ba ngón tay: “Trong vòng ba chiêu, chú lòng thủ tôi tấn công. Nếu tôi có thể chạm vào bất kỳ chỗ nào trên người chú, thì xem như chú đã thua, phải mở cửa để chúng tôi đi Địa Phủ, thế nào?”
“Cô bé, điều này đốt với tôi mà nói có vẻ không công băng.”
“Đã rất công bằng rồi mà„chú Hô Lỗi, có lẽ cháu nên gọi cháu là ông. Chứ đã tu luyện ở nhân gian hàng nghìn năm, còn cháu chỉ mới 19 tuổi.
Nếu chú không thể đỡ được ba chiêu của cháu, vậy làm sao có thể đấu với Tống Tử Thánh bậc thầy Âm Dương sư cơ chứ, đúng không? “Tôi cười toe toét, vô cùng chân thành: ” Hay là ông Hô Lỗi thực sự sẽ sợ ba chiêu của cháu, ông đỡ không được ba chiêu của một cô bé?”
Hô Lỗi có.Ìẽ cảm thấy những gì tôi nói là đúng, có lẽ cũng bị tôi kích tướng, sau khi cân nhắc một chút, liền nói: “Được rồi, tạm thời để tôi xem cô sẽ dùng thủ đoạn gì để tấn công tôi”
“Cô không thể chạm vào ông ta trong vòng ba chiêu” Tống Tử Thanh nói: “Cô quá càn quấy rối, nhanh chóng lùi lại, cho dù có đánh với Hô Lỗi, tôi cũng vấn còn sức đi Địa Phủ”.
“Tin tưởng ở tôi, Tống Tử Thanh!” Tôi nắm lấy Tống Tử Thanh ánh tay, quay lưng lại với Hô Lỗi ra sức nháy mắt với Tống Tử Thanh bóng, Tống Tử Thanh nghiêng đầu/ôi ngốc chết mất, tôi đẩy anh ta về phía Si Mị: “Anh ở đây đợi tôi”
Si Mị khit mũi nói với Tống Tử Thanh: “Anh sao phải ngăn cô ấy lại, không biết trời cao đất rộng, còn tưởng bản thân trưởng thành được bao nhiêu, cho rằng bản thân trở thành người ai cũng không thể đánh bại sao, anh để cô ấy nếm chút khổ, cô ấy mới biết bản thân rốt cuộc nặng nhe thế nào.”
Tống Tử Thanh dựa vào tường. “Giữa tôi và cô ấy, cần anh nhiều lời vô ích sao?”
Sỉ Mị bất ngờ nói:“Có phải anh thích cô ấy không?”
Tôi đang đi ra liền loạng choạng suýt ngã, quay đầu lại, mặt Tống Tử Thanh đã đỏ tới cổ, gân cổ cãi nhau với Si Mị, vẻ mặt bối rối trước đây chưa từng thấy.
Tống Tử Thanh có chút là lạ.
Không nghĩ tới nữa, quay lại giữa cửa hàng: “Ông Hô Lỗi, ông chuẩn bị xong chưa?”
Hồ Lôi nói: “Cô bé, cô có thể bắt đầu rồi”
Tôi hít sâu vài hơi, để bản thân trấn tĩnh lại, sờ vào tấm phù trong túi quần, sau đó rút thanh kiếm nhỏ ở thắt lưng xuống, niệm: “Lớn!”
Thanh kiếm nhỏ biến thành một thanh kiếm lớn có kích thước phù hợp với tôi, và tôi vung kiếm, thân kiếm mờ nhạt phát sáng Hồ Lôi nói: “Ồ? Kiếm trảm thi?”
Tống Tử Thanh cũng nói:” Kiếm trảm thi của nhà họ Tống? Cái này không phải,đã biến mất mấy trăm năm trước rồi sao? Cô sao lạf⁄eó thể sử dụng kiếm Trảm Thi? Đây không phải là thứ.mà ông tổ của ông tổ tôi mới có thể dùng sao?”
Anh ta không biết, tôi lại càng không biết, nó không hiểu.kiểu gì đã ở trên tay tôi, như vậy có được không?
Hai mắt ngưng tụ, tôi nhìn Hô Lỗi: “Ông Hô Lỗi, cháu đến đây, xin hãy cẩn thận”
Hô Lỗi cười nhẹ: Tay cầm kiếm siết -chặt, tôi lao về phía Hô Lỗi.
Tôi lao đến bên cạnh Hồ Lồi, không thấy ông ta có động ta gì, tôi nhấc kiếm lên, hướng về phía ông ta chém xuống*”Đánh!”