Theo tiếng “Trốn” của Tế Công, bình hồ hô trước mặt tôi và hòa thượng thu nhỏ lại, cuối cùng không còn.nhìn thấy nữa.

Tôi sững sờ: “Ông Đạo Tế?”

Lại hô lên một tiếng nữa: “Mởi”

Bình hồ lô lại quay trở về hình dạng khổng lồ bàn đầu, Tế Công phẩy quạt, lắc lư đira ngoài.

“Thế nào, cô đã hiểu được cách làm phép để kiểm soát chưa?”

Thì ra ý nghĩa của từ “ẩn thân” là như thế này, không ngờ ngoài trừ bình hồ lô mình mang bên người ra, còn lại nơi tuyệt vời như thế!

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bảo vật của ông Đạo Tết Ân tình này của ông tôi không biết phải báo đáp như thế nào!” Tôi cảm động, khóe mắ£đỏ hoe lên.

Tế Công xua tay: “Bần tăng đã già rồi, bây giờ là thời đại của những người trẻ, lấy mấy pháp bảo này ra cũng vô dụng, chỉ cần cô nhớ kỹ, cô còn nợ bần tăng một chuyện là được rồi: “Được! Không thành vấn đề! Ba ngày sau, nếu tôi còn sống, nhất định báo đáp lại ân tình của ông Tế Công!”

Tế Công gật đầu, từ bên trong bộ quần áo rách nát ông lại lấy ra thêm một món đồ nữa, nó có hình dáng như rất kỳ lạ như chiếc lá màu vàng, ông đưa vào tay tôi;tôi cầm lấy chiếc lá lật tới lật lui, không rõ nguyên nhân, lại nhìn ông ấy nói: “Ông Đạo Tế, chiếc lá này sử dụng như thế nào?”

“Muốn đến Minh Giới, sẽ phải đi qua rất nhiều cửa ải, cô sẽ gặp rất nhiều quái vật hung ác, một người bình thường trơng vòng ba ngày rất khó có thể thuận lợi đi đến được Minh Giới, huống chỉ là cô còn muốn đi cứu người; chiếc lá này cỡ nhỏ có thể làm trận pháp triệu hồi e€ho cô một người bạn ở nơi xa, một khi đã mở trận phấp ra, cần phải đợi đối phương đồng ý, nếu đối phường không trận pháp này đến cứu cô, thì chiếc lá này sẽ bị hủy bỏ, cô gái, cô phải suy nghĩ cho cẩn thận người mà cô muốn triệu hồi là ai”

Có thể triệu hồi một người bạn ở xa đến giúp…

Lúc trước tôi có từng nghĩ qua, là một người bình thường như mình chắc chắn sẽ rất khó đến Minh Giới cứu người, nhưng thời gian ba ngày, căn bản mình không thể đi tìm được Tống Tử Thanh và Dạ Minh được, có chiếc lá này, đúng là giúp như được thần giúp đỡ!

“Ông Đạo Tế, ông thật sự đã giúp tôi quá nhiều!

Cảm ơn ông!” Tôi cảm kích đến rơi nước mắt, nghẹn ngào cất lời.

“Cô gái:đã nghĩ ra ai là người cô muốn triệu hồi rồi sao?” Tế Công hỏi cô.

Triệu hồi ai Tôi cúi đầu nhìn chiếc lá trong tay, chiếc là này có thể gọi một người, nói cách khác, giữa Tống Tử Thanh và Dạ Minh tôi €hỉ có thể chọn một người, cần phải chắc chắn sẽ đến giúp mình, hơn nữa còn là người đáng tin cậy.

Mặc dù bản lĩnh của Dạ Minh rất lớn, nhưng nói thế nào đi nữa thì Minh Vương cùng là mẹ của anh ấy, nếu như đến Minh Giới, anh sẽ đứng về phía ai?

Huống hồ gì tính cách của anh ấy rất dễ thay đổi,.

Còn Tống Tử Thanh… Mặc dù ở tfần gian tôi có rất nhiều vấn đề mâu thuẫn với Tống Tử Thanh nhưng anh ấy là người mà tôi vô cùng tin tưởng, sự tín nhiệm này không có cơ sở nào cả, chỉ dựa vào con tim tôi mà thôi.

“Tôi đã nghĩ ra rồi, ông Đạo Tế ạ” Tôi trả lời ông.

“Vậy thì tốt, bần tăng chỉ có thể giúp cô đến đây, cô gái, cô có một trái tim rất quật cường, kiên định, lương thiện, nhớ kỹ, có niềm tin thì không gì là không thể”

Có niềm tin.

Không gì là không thể.

Tôi đã nhớ kỹ;ông Đạo Tế.

Ba ngày sau, tôĩ sẽ quay lại, hoàn:thành giao ước đã đồng ý với ôn6‹ Tôi ngồi lên hồ lô chào tạm biệt Tế Công và hòa thượng Giác Trần.

Cảnh Chùa Linh Ẩn không còn nhìn thấy rõ nữa, nhưng mà thời gian không còn-hhiều, hẹn gặp lại lần sau.

Tôi từ chùa Linh Ẩn bay lên không trung, vốn định rời đi nhưng chợt thấy một đầu tóc đỏ trên ngọn cây trong khu rừng rậm rạp, điểm ‘xuyết giữa những chiếc lá xanh.

Suýt chút nữa đã quên mất Sỉ Mi.

Sỉ Mị là kẻ thù, nhưng Sỉ Mị cũng rất ghét Minh Giới, tình hình thế này…

“Hồ lô, hạ xuống” Tôi ra lệnh.

Hồ lô đưa tôi bay xuống, dừng bên đầu tóc đỏ, Si Mị đang ở trên cây, hai tay gối lên đầu, hai chân vắt chéo lại, có thể là đang ngủ, tôi găn giọng một tiếng.

Không có.-phản ứng gì, ngủ như heo.

Tôi lại ho mạnh hơn nữa: “Sỉ MỊị!”

Cuối cùng anh.ta cũng phản ứng lại, mí mắt khẽ động, mở mắt rã-hhìn tôi, rồi chuyển ánh mắt qua nhìn hồ lô: “Con nhỏ này, chiêu cao của cô không đủ sao cô có thể cưỡi hồ lô này được? Có bay cao đi nữa cũng không-che giấu được sự thật cô là đồ lùn”

Vì sao tôi lại phải tìm đến tên đàn ông miệng thối này chứ.

“Anh ngủ đi! Ngủ đến chết luôn đi!” Tôi tức giận định bỏ đi, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng. nhảy xuống, rồi nhảy lên hồ lô của tôi. Hồ lô rung lắe; không chịu đứng yên, suýt chút nữa tôi đã ngã, dọa sợ tôi phải ôm chặt lấy: “Anh làm gì thế hả!”

Sau khi anh ta tự ý ngồi lên chỗ lõm trên hồ lô của mình ở phía sau, chen chúc với tôi, lồng ngực anh ta dán chặt vào lưng tôi, anh ta vô cùng khốn nạn gác đầu lên vai tôi: “Ở đâu ra hồ lô bay này thế?”

“Anh cút ra ngồi phía sau đi!” Hồ lô đung đưa, căn bản là tôi không thể đẩy anh ta ra, chỉ có thể cố gắng né:đầu anh ta. Anh ta giống như không có xương đầu, nhất định phải dựa vào vai tôi, tôi chỉ có thể ngồi phía:trước, con người lại ôm chặt hồ lô, không để anh ta tiếp xúc nữa, quay đầu lại nhìn: “Si Mị, tôi muốn đi Minh Giới, không phải anh rất ghét Minh Giới sao, ghét Minh Giới như thế chi băng đến đó quậy một trận đi”

Lần này anh ta không.dựa nữa, ôm đầu gối người lên hồ lô phía sau, lười biếng cười nói: “Cô thế này là đang cầu xin tôi trởthành đồng minh của cô sao, giúp cô đến Minh Giới làm gây sự.”

“Ai muốn làm đồng minh với anh chứ! Tôi mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành đồng minh với anh!” Sự thật Lão Qủy đã chết mãi mãi:không có cách nào xóa đi được khoảng cách giữa tôi và Si Mị: “Nếu anh muốn xuống Minh Giới, đừng kéo tôi theo, không có anh, tôi cũng sẽ xuống Minh Giới!”

Sĩ Mị nhíu mày: “Con nhỏ lùn, đừng tưởng rằng chiều cô hai lần rồi thì tôi sẽ không xử được cô.”

“CÚT, KHỎI, HỒ, LÔI” Tôi nghiến răng nghiến lợi hét lên.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng lại, ánh mắt của anh ta như sắp phóng ra lửa đến nơi: “Tôi đã khó chịu với Minh Vương từ lâu, chín trăm năm ngày nào cũng ngăn cản hoạt động của tôi, lần này hãy xem tôi phá nát Minh Giới của bà ta”

Tôi trợn tròn mắt.

Cũng coi như là Si Mị đã đồng ý.

“Hồ lô, đi thôi, chứng ta đến Phong Đô” Tôi nói.

Hồ lô bay lên trời.

Sĩ Mị hỏi dò tôi chuyện’hồ lô, tôi cũng nói đại vài câu, anh ta hỏi tôi đi Minh:Giới làm gì, tôi nói tôi đi cứu người, anh ta nhất thời không vui, tức giận: “Thả ông đây xuống! Ông đấy đi Minh Giới cái rằm! Tốt nhất cứ để cho Minh Vương giết chết Lãnh Mạch đi!”

Tôi không bảo hồ lô đáp xuống, lừa nói với anh ta: “Sau khi vạch ra lộ trình, hồ lô sẽ không thể nào thay đổi được nữa, trừ phi anh tự mình nhảy xuống”

Sĩ Mị nhìn xuống dưới.

Ở độ cao mấy trăm thước, mây chạm chân cả chân của bọn tôi…

“Đệt! Con nhỏ lùn này thật mưu môi! Lần này ông đây nhảy xuống, cho dù là ai có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng sẽ không bay nữa! Không chết mới là lại”

Tôi lén cười trộm.

Anh ta ở phía sau nhéo tai tôi: “Con nhỏ chết tiệt, ông đây nớï:cho mà biết, có đến Minh Giới ông đây cũng đứng vẽ phe Minh Vương!”

Anh ta sẽ khônglàm như thế.

Đừng hỏi tôi nguyễn nhân, tôi cũng biết vì sao lại nguyên nhân chắc chăn là gì gì, Si Mi sẽ không đứng về phía Minh Vương: Nháy mắt đã đến Phong Đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play