*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Mạch và Dạ Minh chê có nhiều người trong xe, không khí không tốt, nên lên nóc xe ngồi hóng gió.

Một người đàn ông mảnh khảnh trông hơi gay ngồi xuống bên cạnh tôi, nhân viên bán vé đến bán vé, tôi vẫn đang tìm tiền lẻ trong túi quần bò thì người đàn ông ngồi bên cạnh đã nói với nhân viên bán vé rằng: “Mua hai vé, cho cô ấy nữa”

Tôi ngại quá nên vội vàng nói: “Không cần đâu không cần đâu, tôi tìm được tiền lẻ ngay thôi”

Người đàn ông không thèm nhìn tôi, anh †a vẫn trả tiền vé thay tôi.

Một chiếc vé cũng chỉ đáng giá 100 nghìn, nhưng đó đâu phải chuyện một hai đồng bạc chứ, nên tôi nói với người đàn ông kia: “Anh à, tôi trả tiên cho anh này, ngại quá, cảm ơn ý tốt của anh”

Người đàn ông ngập ngừng một lúc rồi quay đầu lại nhìn tôi.

Mắt anh ta màu xanh, rất đẹp, trông giống hệt người nước ngoài, nhưng hình như ánh mắt anh ta nhìn tôi có hàm ý khác: “Không cần đâu, làm việc tốt ấy mà, một cô gái đáng yêu như này, nếu tôi lấy tiền của cô thì bất lịch sự lắm”

Thấy anh ta kiên quyết quá nên tôi không nói thêm gì nữa, sau khi lịch sự nói lời cảm ơn lần nữa, tôi liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Qua khung cửa kính, tôi thấy người đàn ông đó luôn nhìn chằm chằm tôi, tại sao anh ta lại nhìn tôi mãi thế? Chẳng nhế tôi gặp phải biến thái sao?

Lòng bàn tay phải đau nhói, tôi len lén mở hé bàn tay ra, bức hình ngọn lửa khắc trong lòng bàn tay tôi đã xuất hiện, Bất Tri Hỏa thò một cánh tay mập mạp ra khỏi lòng bàn tay tôi, tôi đau đớn kêu “á” thành tiếng.

“Sao vậy?” Người đàn ông kia lập tức mở lời hỏi.

“À, không sao” Được một người đàn ông lần đầu gặp quan tâm, lại còn quan tâm đến mức này, cảm giác ấy kỳ lạ quá đi mất, tôi không kìm được mà đề cao cảnh giác hơn.

Phía trước là đường hầm, chiếc xe khách vừa tiến vào đường hầm, ánh sáng liền vụt tắt, Bất Tri Hỏa lại tách lòng bàn tay tôi ra một lần nữa, tôi đang rầu rĩ không biết Bất Tri Hỏa bị làm sao, thì người đàn ông bên cạnh bỗng nhào tới, cả người anh ta đè tôi dí sát lên khung cửa sổ.

“Ưml” Tiếng hét của tôi bị tay anh ta bịt chặt.

“Nếu cô hét lên thì tất cả những người ngồi trên chiếc xe này sẽ bị mai táng cùng cô” Giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên bên tai tôi: “Tôi đã gài bom trên chiếc xe này tôi, nếu cô không tin thì có thể thử xem”

Phần tử khủng bố?



Tiểu Hoa? Tiểu Miêu Mi?

Người đàn ông này không những gay lọ, mà ngay cả tên cũng gay lọ vô cùng.

Nhưng anh ta nhắc tới Miêu…

“Đúng như cô nghĩ” Anh ta ghé sát tai tôi phả ra hơi thở ám muội: “Tôi là Miêu Quái”

Miêu Quái?!

Đây chẳng phải Miêu Quái mà Dạ Minh nhắc tới trong đoạn ghi âm của chủ tịch Phong Đô sao?!

“Vụ án ở Phong Đô..” Tôi lại né tránh anh †a, hỏi.

Anh ta thật sự rất vô liêm sỉ, tôi tránh anh †a một lần, anh ta lại nhào tới một lần, lần này, anh ta cắn dái tai tôi: “Máu trên người Miêu Quái nhỏ xuống một giọt, thì sẽ có thể tạo ra vô số loại virus đối với con người, tôi chỉ cho người đàn ông đó vài giọt thôi, còn chuyện ông ta dùng nó để làm gì thì tôi không biết, làm ăn mà, ông ta đưa tiền, thì tôi đưa tôi, kỳ lạ lắm sao?”

Virus được lây truyền từ cơ thể Miêu Quái!

Chẳng nhẽ đó chỉ là một vụ làm ăn giống như những gì anh ta nói hay sao, anh ta không có ý định gì khác sao?

“Vậy anh tới đây tìm tôi làm gì?” Tôi bịt chặt tai không để cho anh ta hôn, lát nữa nhất định phải rửa sạch tai mới đượ!

c “Nghe nói hạt phong ấn đang ở trên người cô” Anh ta nói với điệu bộ lười biếng.

Hạt phong ấn!

“Anh cùng một giuộc với Hỏa Diệm Nữ?!”

“Hỏa Diệm Nữ?” Anh ta hơi trầm tư: “Ý cô là con bé lửa đen kia á? Hừ, cô ta ấy à, cả người nồng nặc mùi cá tanh ngòm, thứ Miêu Quái bọn tôi ghét nhất chính là cá, đâu ai chịu chung đội với cô ta chứ, lãnh tụ chỉ giao cho bọn tôi nhiệm vụ cướp hạt phong ấn thôi, chứ không phải chúng tôi kết bè kết phái đi cùng nhau”

Lãnh tụ…

Nói vậy thì Miêu Quái cũng là người của núi Chu Phong, chỉ có điều anh ta không đi cùng với Hỏa Diệm Nữ mà thôi.

“Thôi được rồi, nói nhiều quá, cô có thể đưa cho tôi hạt phong ấn chưa?” Miêu Quái nhìn tôi: “Đừng quên hành động của cô có thể quyết định tính mạng của tất cả những người đang ngồi trên chiếc xe này, tôi cho cô một phút để suy nghĩ”

Dứt lời, anh ta liền buông tôi ra, quay trở lại vị trí của mình.

Tôi nhìn thấy trên vai tôi có vài sợi màu đen trông như lông mèo.

Làm sao bây giờ?

Bất Tri Hỏa lại véo lòng bàn tay tôi, tôi nghĩ nó đang muốn nói rằng nó có thể giúp tôi, nhưng tôi không thể thả nó ra ngoài được.

Trên xe vẫn còn có rất nhiều người đang nói nói cười cười, nếu Bất Tri Hỏa xuất hiện, có lẽ nguy hiểm sẽ được hóa giải, nhưng tất cả những người đang ngồi trên xe sẽ tiêu đời.

Tuy tôi đang ôm balo chứa đầy bùa chú, nhưng tôi không thể lấy bùa ra ngay trước mặt Miêu Quái được, Lãnh Mạch và Dạ Minh đang ngồi trên nóc xe, bọn họ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang kề cận bên tôi không… Không, chắc chắn bọn họ có thể cảm nhận được! Bởi vì khứu giác của Dạ Minh nhất định có thể ngửi thấy được thứ lạ thường!

Đúng lúc ấy, chiếc xe khách đột nhiên phanh gấp, rồi dừng lại ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play